Muốn vẽ được những bức tranh chân thật nhất về cuộc diễn tập quân sự này, cô nhất định phải tham gia vào toàn bộ quá trình chứ không thể cứ ở đây chờ tin tức được.
Lúc Sở Lạc Nhất chạy đi, Châu Thiên Thiên hơi nhếch môi. một con nhóc không biết trời cao đất dày, lúc này vào đó rõ ràng là tự tìm đường chết.
Khi Sở Lạc Nhất tới nơi, binh lính trên núi rất nhiều, nhưng dấu hiệu trung lập trên áo cô rất rõ ràng nên mọi người đều coi như không hề thấy cô.
Binh sĩ nhiều, đa số đều đang ẩn núp, chỉ có thể loáng thoáng nhìn thấy bóng dáng bọn họ trong chốc lát.
Lúc nào Sở Lạc Nhất phát hiện một chỗ đáng để vẽ thì sẽ núp sau gò đất phác họa qua, sau đó lại cất đi, để lúc về bổ sung, đáng tiếc là ở đây không cho chụp ảnh, cô chỉ có thể dùng cách thức nguyên thủy nhất là vẽ tranh.
Trên núi, tiếng súng không ngừng vang lên, không ngừng có binh sĩ bị đào thải.
Cố Tỉ Thành dẫn người của mình đi tít đằng trước, vượt qua đỉnh núi này chính là căn cứ điểm của quân Đỏ.
Cố Tỉ Thành rạp người trên gò đất, cầm kính viễn vọng quan sát tình hình bên kia, tìm kiếm điểm trú chân của đám người kia.
“Tôi nghĩ lần này phòng chỉ huy của quân Đỏ chưa chắc đã nằm trong phạm vi của bọn họ đâu.” Lão Hổ đứng sau lưng Cố Tỉ Thành nói.
Cố Tỉ Thành nhìn xung quanh, trông thì có vẻ yên tĩnh, không biết là ẩn chứa bao nhiêu nguy hiểm.
“Chờ xem, không phải hôm nay thì là ngày mai, hướng gió sẽ thay đổi.” Cố Tỉ Thành nói, giao kính viễn vọng cho Lão Hổ, “Các cậu chú ý xung quanh, đừng để đối phương thừa cơ lợi dụng.”
“Sói Tuyết à?” Lão Hổ mở miệng hỏi.
Cố Tỉ Thành hơi nhếch, “Nếu như là anh ta tới, vậy thì là tốt nhất.”
Lão Hổ: “...”
Anh chỉ chờ để đánh với anh ta một lần thôi đúng không.
Cố Tỉ Thành đúng là nghĩ như vậy, sau khi tốt nghiệp đại học, bọn họ được phân đến hai đơn vị khác nhau, vẫn không thể tranh cao thấp lần nào, lúc này anh thực sự muốn so một lần.
Nhưng cũng phải xem có cơ hội không đã.
Cố Tỉ Thành nói, quay đầu lại nhìn xuống chân núi, sau đó nói: “Vượt núi.”
“Đối diện là địa bàn của quân Đỏ, chúng ta là bên phòng thủ mà.” Lão Hổ nhắc nhở.
Cố Tỉ Thành đi thẳng xuống núi, thản nhiên nói, “Tôi đã bảo rồi, hướng gió... ngày mai sẽ thay đổi.” Đám cáo già kia giỏi thay đổi thế nào, anh đã rất rõ ràng, cho nên anh phải ra tay phòng trước.
Ánh mặt trời ló dạng, rọi sáng cả một vùng.
Sở Lạc Nhất vẽ xong một bức tranh liền vội vàng chuyển địa điểm, cô còn phải đến điểm tiếp theo, nơi thực sự có chiến tranh.
Ngọn núi này địa hình phức tạp, lần này Sở Lạc Nhất chỉ dám đi theo con đường người khác từng đi, nếu không cô sẽ lại lạc đường mất.
Điểm giao nhau của cuộc chiến hiện giờ vẫn giữ nguyên tại ranh giới giữa hai đội quân. lúc Sở Lạc Nhất chạy tới đã có mấy người bị bắt làm tù binh, bốc khói trên đầu, lúc này đang ảo não đứng chửi rủa, dù sao cũng không ai muốn mới diễn tập quân sự đã bị out cả.
Tù binh đã bị bắt hay người chết thì không được di chuyển, phải chờ người của quân địch đến đưa đi.
Cho nên mấy người tù binh của quân Đỏ lúc này đang ngồi dưới đất hậm hực. Sở Lạc Nhất vừa tới, ba người kia nhìn thấy cô, cơn tức lại càng lớn hơn: “Oh đệch, quân Xanh lại tìm một con nhóc con đến canh giữ chúng ta, khinh người quá đáng.”
Sở Lạc Nhất: “...”
Sở Lạc Nhất vốn đang định tán dóc với bọn họ, lại nghe thấy câu này, gương mặt xinh xắn lập tức đen sì, thản nhiên nhìn anh ta nói: “Mắt mù à, không nhìn thấy cái này hả?”
Bình luận facebook