Bên này người cầm đâu quân Xanh là Cố Tỉ Thành, người cầm đầu quân Đỏ là Lục Nam Phong.
Sở Lạc Nhất thấy hai người họ đến gần. Dường như ngay cả bầu không khí cũng trở nên căng thẳng hơn vào ngay lúc này.
Trung tá vẫn duy trì động tác dương súng khiến Sở Lạc Nhất cảm thấy bất kì lúc nào người này cũng có thể nổ súng với hai người bọn họ.
Cố Tỉ Thành cùng Lục Nam Phong chạy đến, sau đó dừng lại cách nhau ước chừng nửa mét.
“Cáo già, năng lực của cậu không bằng lúc trước rồi.” Lục Nam Phong nhìn người đàn ông phía đối diện liền cười, nói.
“Sợ cậu thua gắt quá sẽ mất mặt thôi!” Cố Tỉ Thành chẳng thèm khách khí phản bác lại một câu.
Lục Nam Phong không để tâm chút nào đối với sự kiêu ngạo của anh, trái lại còn cảm thấy bình thường. Nếu không kiêu ngạo như vậy thì đã không phải là Cố Tỉ Thành.
Lúc này, hai quân Đỏ và Xanh đang sẵn sàng chờ mệnh lệnh cuối cùng.
Sở Lạc Nhất ngồi xổm trong bụi cỏ nhìn hai người bên kia rồi lại nhìn về phía sợi dây. Cáo và sói đấu nhau luôn có một bên thất bại, thế nhưng cô không hy vọng lần này người thất bại lại là Cố Tỉ Thành.
Cố Tỉ Thành và Lục Nam Phong cũng cùng lúc nhìn về phía sợi dây.
“Mấy lão già kia cũng rảnh rang thật đó.” Cố Tỉ Thành vừa nói vừa đưa tay cởi nút áo phía trên của bộ đồ huấn luyện, sau đó đem súng trong tay mình giao cho người đứng phía sau lưng.
Lục Nam Phong nhướng mày: “Lần này tôi không thua cậu nữa đâu.”
“Hiện tại mà nói vậy thì có vẻ hơi sớm quá rồi.” Cố Tỉ Thành tự tin đáp lời.
Sở Lạc Nhất thấy người đàn ông tràn ngập tự tin kia nhìn kiểu gì cũng thấy đẹp trai hết xảy. Người khác mà nói mấy câu này thì cô chỉ cho rằng kẻ đó thật ngạo mạn, thế nhưng lời từ miệng Cố Tỉ Thành thốt ra lại thấy vừa ngầu vừa đẹp trai.
Thế nên mới có câu nói: Tình nhân trong mắt hóa Tây Thi.
Trong mắt Sở Lạc Nhất thì đây chính là bạn trai trong mắt hóa nam thần!
Cố Tỉ Thành và Lục Nam Phong là bạn thời đại học, cũng là đối thủ từ lúc đó đến tận bây giờ. Bàn về tài năng quân sự thì hai người họ sàn sàn ngang nhau, ngay cả thân thủ cũng chẳng phân được cao thấp.
Cho nên hai người này đánh nhau thì quả thật người khác chỉ có thể đứng một bên nhìn thôi.
Sở Lạc Nhất tò mò nhìn cây súng vẫn luôn được người trung tá kia ôm khư khư, cuối cùng cô nhịn không được liền hỏi: “Anh cứ cầm cái thứ này làm gì thế? Bọn họ còn có thể chơi ăn gian được chắc?”
Trung tá kia quay đầu, trừng mắt nhìn Sở Lạc Nhất rồi lại nhìn về phía bên kia, nói: “Binh bất yếm trá, cho dù bọn họ có chơi ăn gian cũng không phải việc của tôi.”
“Vậy anh đang làm gì thế?” Sở Lạc Nhất càng thấy khó hiểu hơn.
Trung tá tiếp tục nhìn, hờ hững trả lời cô: “Một lát nữa cô sẽ biết.”
Sở Lạc Nhất: “...”
Cô cảm thấy nhất định là cái người đàn ông này đang giả vờ thần bí đây mà.
Bên kia đánh đến hừng hực khí thế, Sở Lạc Nhất vẫn ngồi một bên nhìn. Thế quái nào mà cô cảm thấy Cố Tỉ Thành nhà mình đến đánh nhau cũng đẹp trai thế chứ lại.
“Thụp...”
Tiếng súng giảm thanh đột nhiên vang lên bên tai khiến Sở Lạc Nhất giật mình quay sang nhìn Trung tá, sau đó lại nhìn về hướng mà anh ta vừa mới nổ súng. Giữa hai sợi dây đột nhiên xuất hiện thêm một sợi dây thứ ba. Sở Lạc Nhất nuốt một ngụm nước miếng rồi nói: “Chỗ này có rắn à?”
“Có không ít đâu.” Trung tá nhàn nhạt nói: “Lúc cô lên núi không gặp phải à?”
Sở Lạc Nhất thấy hai người bên kia thoáng liếc mắt nhìn qua bên này rồi lại cắm đầu đánh nhau liền hiểu ra, rõ ràng bọn họ cũng biết sự tồn tại của vị Trung tá này.
“Không thấy!” Sở Lạc Nhất quả quyết nói, chủ yếu là không có con rắn nào dám tới gần cô cả.
“Thật sao, vậy thì mạng của cô tốt lắm đấy.” Trung tá nói rồi tiếp tục nâng súng nhìn về phía bên kia.
Bình luận facebook