Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 3175
Sở Lạc Nhất hét lên một tiếng rồi lập tức quay đầu sang cắn vào cổ anh, thậm chí còn không thèm để ý trên cổ anh còn có thuốc màu ngụy trang.
Cố Tỉ Thành ai ui một tiếng nhưng vẫn nhất quyết không chịu thả cô xuống.
“Em cầm tinh con chó à!”
“Cầm tinh anh thì có! Mau thả em xuống!” Sở Lạc Nhất hừ một tiếng rồi đập đập vào lưng của anh: “Đây là công việc của em! Hơn nữa em là phe trung lập! Trung lập đó! Anh làm thế này là phạm quy!” Sở Lạc Nhất vừa hô vừa đập lên lưng Cố Tỉ Thành, ý bảo anh mau thả cô xuống.
Cố Tỉ Thành vác cô đi được một đoạn rồi mới thả người xuống, áp cô lên thân cây.
“Ngọn núi này rất nguy hiểm, nếu em muốn tìm tài liệu thì anh có thể nói cho em nghe!” Cố Tỉ Thành trầm giọng nói. Thực ra anh xót cô, sợ cô sẽ gặp phải nguy hiểm.
Sở Lạc Nhất nhìn chằm chằm người đàn ông trước mặt mình, sau đó vươn tay, nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt của anh: “Nghe anh kể với em được thấy tận mắt không giống nhau. Em muốn nhìn toàn bộ quá trình nếu không thì em về xem tivi là được rồi.”
“Tivi?” Cố Tỉ Thành bật cười, nói: “Có bao nhiêu phần là thật chứ?”
“Vậy mà anh còn không cho em tham gia. Em biết rồi, anh muốn em không hoàn thành được công việc của em chứ gì? Như thế em sẽ bị xử phạt, vậy là anh có lý do để chia tay em rồi đúng không?” Sở Lạc Nhất đã bắt đầu tự biên tự diễn ra một kịch bản tình yêu ngang trái đầy đau khổ.
Cố Tỉ Thành đen mặt nhìn cô. Trong lúc nhất thời anh không biết là nên cứ thế bóp chết cô luôn hay là hôn lên đôi môi xinh đẹp của cô, để cô không thể nói được những lời khiến người ta tức chết nữa.
Tuy nhiên cả phương án thứ nhất lẫn phương án thứ hai đều không thể thực hiện vào lúc này được.
Xung quanh truyền đến âm thanh loạt xoạt, vành tai của Cố Tỉ Thành khẽ động rồi nhanh chóng kéo Sở Lạc Nhất trốn sau một thân cây cổ thụ.
Sở Lạc Nhất chớp mắt, ló cái đầu ra khỏi sau lưng anh, nhìn tình hình bên kia.
“Chuyện gì thế?” Sở Lạc Nhất nhỏ giọng hỏi.
Cố Tỉ Thành quan sát đám người vừa mưới xuất hiện còn đang cẩn thận quan sát tình hình xung quanh: “Quân Đỏ!” Cố Tỉ Thành trả lời, sau đó nâng súng trong tay mình lên.
Sở Lạc Nhất lại nhìn về phía bên kia. Ba người đó đang quay lưng vào nhau để hành động. Sở Lạc Nhất chỉ nhìn thấy một sĩ quan cấp ba, còn hai người khác cô không thấy rõ.
Sở Lạc Nhất thấy Cố Tỉ Thành lấy một cây súng ra giải quyết cả ba người nọ. Ngay lúc anh đang định nổ phát súng thứ ba thì Sở Lạc Nhất bất ngờ kéo tay của anh lại.
Cố Tỉ Thành quay đầu nhìn cô một cách khó hiểu.
Sở Lạc Nhất nhìn hai người lính trẻ còn đang ảo não vì bị loại đằng kia, còn có một sĩ quan cấp ba đang cảnh giác nhìn ngó xung quanh.
Sở Lạc Nhất chỉ chỉ bả vai của mình, Cố Tỉ Thành lập tức hiểu ngay ý của Sở Lạc Nhất.
“Hôm nay em mềm lòng, sau này sẽ chỉ kiến anh ta chết trên chiến trường thôi!” Cố Tỉ Thành kéo Sở Lạc Nhất rời khỏi vị trí hiện tại, nếu không bọn họ rất dễ bị người khác phát hiện.
“Nhưng anh ta đã cố gắng đến sĩ quan cấp ba rồi, hơn nữa hiện tại cuộc chiến có cơ hội để bọn họ ra sức rất ít, cứ tiếp tục như vậy thì mấy năm nữa đã đến tuổi về hưu rồi, đến lúc đó...”
“Mỗi một người lính còn mặc quân trang ngày nào thì ngày ngày đó đều phải chuẩn bị tư tưởng ngay một giây kế tiếp sẽ phải ra chiến trường, em hiểu không?” Cố Tỉ Thành nghiêm túc nói.
Đây là lần đầu tiên Cố Tỉ Thành nói chuyện một cách nghiêm túc với cô như vậy.
“Nhưng anh có biết người đầu tiên anh giải quyết là một người lính già không, anh ta sắp bị bắt giải ngũ rồi.” Sở Lạc Nhất cắn răng nhìn Cố Tỉ Thành: “Ban ngày em từng gặp bọn họ, anh cũng không biết đâu, bọn họ...”
“Đoàng đoàng...”
Sở Lạc Nhất còn chưa dứt lời, Cố Tỉ Thành đã nâng súng, nhắm về phía mũ của người sĩ quan cấp ba đang định nổ súng về phía anh, bắn vỡ tín hiệu trên mũ bê rê của vị sĩ quan cấp ba kia.