Phong Phong thực sự cảm thấy bản thân bị đả kích quá nặng nề. Con gái anh ra ngoài là vì hôm nay Sở Lạc Duy thực sự rất bận, cho nên con gái anh vì lo cho Sở Lạc Duy mới ra ngoài!
Đây là tín hiệu mà con gái nhà anh cho anh!
Cho nên lúc này trái tim Phong Phong như vỡ nát!
“Ăn gì đây?” Phong Phong khởi động xe, không muốn ở đây thêm nữa. Ai mà biết được lát nữa thằng nhóc kia có chạy ra tranh người với anh không, cho nên cách tốt nhất là nhanh chóng chạy thôi.
“Đến khu hải sản, ăn một bữa hải sản thật to.” Phong Tỉ Triệt kêu ầm lên.
Kiều Vi Nhã quay đầu nhìn thằng em trai đang nằm bò trên ghế, thản nhiên nói, “Có hỏi em đâu, hỏi chị cơ mà!”
“Xí...” Phong Tỉ Triệt khinh bỉ, sau đó lại nhìn Phong Phong, “Ba ơi, đi ăn hải sản nha.”
“Nghe lời chị con!” Phong Phong nói thẳng.
Phong Tỉ Triệt: “...”
Chắc cậu được ba cậu nhặt về rồi.
Kiều Vi Nhã bật cười ha hả, nhưng lại nhìn thấy tin nhắn Sở Lạc Duy gửi đến.
[Bánh Bao Rau đáng ghét: Trưa nay tôi ăn gì?]
[Tiểu Bất Điểm là nữ hoàng: Tôi là mẹ cậu hả, cậu thích ăn gì thì ăn cái đó chứ?]
[Bánh Bao Rau đáng ghét: Câu vừa nãy tôi đã chụp lại màn hình gửi cho ba tôi rồi, tôi thấy cậu muốn làm mẹ tôi thì khó lắm.]
[Tiểu Bất Điểm là nữ hoàng:...]
[Bánh Bao Rau đáng ghét: Còn một chuyện nữa, chiều nay Sư Niệm có buổi họp báo với phóng viên để giải thích về chuyện kiện tụng, cậu có muốn đến xem không.]
[Tiểu Bất Điểm là nữ hoàng: Xem gì cơ? Bên công ty đã bồi thường rồi cơ mà?]
[Bánh Bao Rau đáng ghét: Xem ba mươi triệu kia biến thành một trăm triệu như thế nào.]
[Tiểu Bất Điểm là nữ hoàng: Cậu cố ý!]
Kiều Vi Nhã tức giận nhìn màn hình, lúc trước sao cậu không nói tới chuyện họp báo này, bây giờ cô ra ngoài rồi mới nói?
[Bánh Bao Rau đáng ghét: Sao tôi lại cố ý được, do cậu cứ khăng khăng đòi đi đấy chứ, trách tôi chắc?]
Kiều Vi Nhã: “...”
Thứ bánh bao rau nham hiểm, quá nham hiểm, quá quá nham hiểm!
[Tiểu Bất Điểm là nữ hoàng: Không xem, không xem, không xem đấy!]
[Bánh Bao Rau đáng ghét: Đáng tiếc thật.]
Kiều Vi Nhã hừ hừ nhìn câu nói rõ ràng “nghĩ một đằng nghĩ một nẻo kia”, hằm hằm cất điện thoại đi.
Phong Phong cúi đầu liếc nhìn điện thoại của cô rồi nhanh chóng thu lại ánh mắt của mình, “Sở Lạc Duy à?”
“Đúng vậy, cái bánh bao rau kia thật đáng ghét, cậu ta bảo chiều nay mở họp báo nói về chuyện kiện tụng của chị Sư Niệm.” Kiều Vi Nhã phẫn nộ.
“Nếu không thì sao, con nghĩ Sở Thị sẽ tiến hành một cuộc mua bán lỗ vốn sao, ba mươi triệu đối với Sở Thị không đáng kể gì, nhưng cục tức ấy không phải thứ ba mươi triệu mua được đâu.” Phong Phong bật cười chế nhạo, đột nhiên cảm thấy có gì đó hơi sai sai, “Con nói vậy có ý gì? Chiều nay con không ở bên ba nữa à?”
Kiều Vi Nhã chớp mắt, rồi lại chớp mắt, “Chuyện của chị Niệm Niệm, lẽ nào con không nên đi xem sao ạ?”
Phong Phong: “...”
Thằng nhóc khốn kiếp chắc chắn cố ý làm vậy, nếu không thì sớm không mở, muộn không mở, cứ phải mở họp báo vào lúc này làm gì?
“Được thôi, nếu đã vậy, ba cũng đi cùng con, dù sao Niệm Niệm cũng gọi ba một tiếng ba nuôi.” Phong Phong nói thẳng.
“Vâng.” Kiều Vi Nhã cười tít cả mắt lại.
[Tiểu Bất Điểm là nữ hoàng: Ai đi với cậu đâu, ba tôi cũng đi nhé, lêu lêu lêu...]
Sở Lạc Duy đang cầm cơm trưa mà ban nãy Sở Vi mua tới, nhìn thấy tin nhắn của Kiều Vi Nhã, cậu khựng lại.
Sở Vi ngẩng đầu nhìn Sở Lạc Duy, “Sao thế?”
“Không sao!” Sở Lạc Duy nói, tiếp tục cúi đầu ăn cơm, cậu cảm thấy... đau răng!
Bình luận facebook