Tiểu Bảo Bối vươn tay ra tóm tóm, ê a dài cái giọng ra đòi cầm chơi.
Thủy An Lạc nhanh tay tóm ngay tay thằng bé lại. Cái này không chơi được đâu con, nhỡ mà hỏng một cái thì có gán cả hai mẹ con ở đây cũng không đủ để mà đền cho người ta đâu.
"A a..." Tiểu Bảo Bối vùng vằng muốn rút tay ra khỏi tay mẹ. Nhóc vẫn chưa được chạm vào mấy cái vật sáng lấp lánh đó mà.
Sở Ninh Dực hơi nhíu mày đón lấy con trai, sau đó đặt bé con đứng trên quầy, Tiểu Bảo Bối lập tức ngồi xuống dùng hai bàn tay mũm mĩm của mình xoa xoa trộn trộn đống ngọc phỉ thúy kia.
Thủy An Lạc che mặt, nhìn đống ngọc kia bị thằng con láo toét nhà cô ném từng viên xuống đất, may mà toàn là đồ thượng hạng nên không dễ bị vỡ.
Đến khi Tiểu Bảo Bối chọn xong thì trên khay chỉ còn một miếng ngọc phỉ thúy nhỏ xinh như ý, miếng ngọc kia nhỏ hơn bàn tay một chút nhưng nó lại tỏa sáng rực rỡ, đặt dưới ánh đèn đặc chế lại càng đẹp hơn.
Sở Ninh Dực vươn tay cầm miếng ngọc lên, sau lại nhìn Tiểu Bảo Bối: "Cái này à?"
"A bư~" Tiểu Bảo Bối cười tít mắt nhìn ba.
"Được rồi." Sở Ninh Dực gật đầu, đưa miếng ngọc xinh xắn kia cho nhân viên, "Gói lại đi."
Khóe miệng Thủy An Lạc giật giật, đây là cách nói chuyện đặc biệt của hai ba con nhà các người đấy à?
Cách chọn đồ của con trai cô đặc biệt thật đấy, không thích là ném sạch, đồ phá gia chi tử, từ sau khi theo ba nó về nhà là cái tính phá gia này lại càng bộc lộ triệt để.
Chọn quà xong, Sở Ninh Dực bảo Thủy An Lạc cầm lấy, còn anh thì bế Tiểu Bảo Bối đi thẳng luôn.
Thủy An Lạc có thể trông thấy nụ cười dữ tợn trên gương mặt của cô nhân viên kia, vì giờ cô ta đang phải thu dọn cái đống hỗn độn dưới đất, nhưng vì đây là đại BOSS của mình nên cô ta nào dám nói gì đâu.
Chọn xong quà, Sở Ninh Dực đưa hai mẹ con cô về nhà cũ của Sở gia luôn.
Hôm nay trong nhà náo nhiệt hơn hẳn mọi khi, Sở gia cũng được coi là một đại gia tộc của thành phố A này, kể cả có nói chỉ là bữa cơm gia đình thì số người tới đây cũng không phải là ít.
Thủy An Lạc có chút kháng cự, vì ngoài tư cách là mẹ của Tiểu Bảo Bối ra, cô với Sở gia chẳng có bất cứ mối quan hệ nào nữa cả.
Sở Ninh Dực xuống xe xong quay lại nhìn Thủy An Lạc ngồi im trên xe không nhúc nhích. Anh cúi đầu nhìn đồng hồ: "Giờ em về vẫn còn kịp đấy, nhưng chốc nữa nếu Tiểu Bảo Bối không tìm thấy em rồi lại khóc loạn lên thì làm thế nào?" Sở Ninh Dực vẫn bình thản uy hiếp cô.
"Anh!" Thủy An Lạc ngẩng lên, giận dữ mở cửa bước xuống xe. Dù sao thì cũng cùng đi mua quà với nhau rồi, chẳng lẽ cô lại còn phải ngại chuyện đi vào dạo một vòng sao?
Thủy An Lạc thầm nghĩ rồi đóng sập cửa xe lại.
Khóe miệng Sở Ninh Dực hơi cong lên, thấy Thủy An Lạc bước tới anh liền giao Tiểu Bảo Bối cho cô, còn anh thì vòng một tay đặt lên hông của Thủy An Lạc.
"Này, Sở tổng, tự giác chút đi, hai chúng ta không có quan hệ gì hết đâu!" Thủy An Lạc hừ lạnh.
Sở Ninh Dực hơi nhíu mày, anh thấp giọng kề sát bên tai cô nói: "Chẳng lẽ không phải là quan hệ ba và mẹ của Tiểu Bảo Bối à?"
Lời này của Sở Ninh Dực quá mức mập mờ, còn hơi thở của anh thì lại quá nóng bỏng.
Thủy An Lạc không khỏi run lên một cái, cô muốn tránh xa những nơi có thể cảm nhận được hơi thở của Sở Ninh Dực, nhưng anh lại cứ bám lấy cô như hình với bóng.
"Sở tổng, anh đang trêu đùa con gái nhà lành đấy à?" Thủy An Lạc hừ lạnh.
"Con gái?" Sở Ninh Dực vừa nói vừa cúi đầu nhìn con trai đang ê a một cách sâu xa, rõ ràng có ý nói: Em vẫn còn là con gái ấy hả?
"Ninh Dực?"
Thủy An Lạc còn chưa kịp bật lại thì ở phía sau đã vang lên một giọng nói quen thuộc.
Bình luận facebook