Sư Niệm khẽ cong môi, nhìn đám người bên dưới, “Chuyện lần này, ngoài trước mặt chồng tôi ra thì với ai tôi đều không nhịn. Cũng không dễ chọc vào tối đầu, vậy nên tôi thật lòng khuyên các vị, đừng có chọc vào tôi, thật đấy.”
Đám phóng viên bị uy hiếp trực diện, không ai dám ho he thêm câu nào nữa.
Trợ lý của Cổ Nguyệt tức giận nhìn: “Loại người gì thế hả, sao tính tình của cô ta lại xấu như vậy? Hôm đó ở siêu thị còn đối xử với chị như vậy, đúng là tồi tệ mà.”
Cổ Nguyệt kéo trợ lý đang định chạy ra lại, nhìn Sư Niệm tràn đầy khí thế bên đó.
Sư Niệm nói xong, quay lại nhìn về phía Cổ Nguyệt.
Cổ Nguyệt bất giác run lên, Sư Niệm đang nhìn cô ta sao?
Đang nhìn cô ta!
Nhưng Sự Niệm đang nhìn cô ta bằng ánh mắt khiêu khích. Sư Niệm nhanh chóng thu lại ánh mắt của mình, “Thế nên mọi người đừng tiếp tục để ý đến chuyện của tôi nữa, không bằng tăng độ hot cho cổ Cổ của chúng tôi thì hơn, chắc không lâu nữa là thật sự có thể vượt qua được cả Ảnh hậu Triệu Uyển Uyển nữa ấy chứ?”
“Chị Nguyệt, chị xem cô ta kìa.” Trợ lý tức giận nói.
“Đừng giận, giờ nếu em giận thì khác nào trúng kế của cô ta đâu.” Cổ Nguyệt trầm giọng nói. Hiện tại, cô ta có thể chắc chắn được rằng Sư Niệm đúng là đang nhắm thẳng vào cô ta rồi.
“Trước đây cô Triệu từng nói, trước Tết sẽ không nhận quay phim nữa, chuyện này đều là vì chồng cô sao?”
“Rõ ràng là thế rồi.” Nhắc tới Sở Húc Ninh, cô luôn nở nụ cười, nụ cười đó như thể có thể làm người ta tan ra, “Nhưng mà này, giờ có cả Phong Ảnh đế ở đây. Một cơ hội tốt như vậy, mọi người có chắc là muốn lãng phí hết thời gian vì tôi không thế?” Sư Niệm nói rồi chỉ sang Phong Phong bên cạnh, sau đó bắt đầu nghịch điện thoại.
[Tiểu Bất Điểm là nữ vương: Chị Niệm Niệm, ngầu lắm!]
[Tiểu Bất Điểm là nữ vương: Khử chết con mụ giả dối đó đi.]
[Bánh Bao Đậu là một tiên nữ: Chị Niệm Niệm à, em biết giờ chị đang vui lắm nhưng em vẫn phải nói cho chị biết một chuyện liên quan tới ông chồng giới hạn cuối cùng của chị đây.]
Sư Niệm thấy tin nhắn này liền sững ra, vội cầm điện thoại lên, thậm chí còn quên luôn cả việc giờ đang truyền hình trực tiếp.
Chị Tám thấy cô đứng dậy vội gọi một tiếng, nhưng lúc này giọng của Phong Phong đã vang dội khắp cả đại sảnh.
“Bắt đầu từ hôm nay trở đi, tôi sẽ chính thức rút khỏi làng giải trí.”
Một câu nói của Phong Phong như sấm sét san bằng tất cả.
Sở Lạc Duy quay phắt ra nhìn Phong Phong. Tất cả mọi người đều có hành động này giống cậu.
Lúc này Sư Niệm như cũng quên cả việc hỏi chuyện của Sở Húc Ninh. Cô đang đứng cách Phong Phong khoảng hai bước chân cũng phải quay lại nhìn.
Trong lúc lơ đãng, Kiều Vi Nhã cũng suýt đánh rơi cả điện thoại. Ngay cả Phong Tĩ Triệt đang thấy chán muốn kéo Kiều Vi Nhã đi về cũng phải khựng lại.
Hoặc nói, cả thành phố A này đều như bị đóng băng chỉ bởi vì một câu nói không được dự báo trước này.
Trong bệnh viện, Thủy An Lạc nhìn người đàn ông trong tivi. Qua dáng vẻ nghiêm túc của anh, cô biết những lời anh nói đều là thật.
Tiếc là bạn thân của cô lại không được thấy cảnh này!
Bao năm nay, Phong Phong vì Kiểu Nhã Nguyễn mà phải đánh đổi bao nhiêu, chỉ có những người bạn thân thiết như họ mới biết rõ.
Mà đây cũng lại là một lần đánh đổi nữa.
Sở Ninh Dực ngồi trong văn phòng nhìn người đàn ông trong tivi, mắt hơi nheo lại.
Ngay đến An Phong Dương cũng không ngồi yên nổi nữa hỏi anh rốt cuộc chuyện này là sao, tối qua vẫn chưa thấy nói gì, sao giờ bỗng nhiên lại thế này?
Sở Ninh Dực cũng muốn biết, là ai khiến cho cậu ấy đột ngột nói ra câu này như vậy.
“Ba...” Kiều Vị Nhã khẽ thốt lên, đó chính là lời hứa của ba cô lúc ở nhà hàng hải sản sao.
Bình luận facebook