Tới khi xử lý xong vết thương của Sở Húc Ninh thì trời cũng sắp sáng rồi.
Sư Niệm hỏi rất nhiều vấn đề, cơ bản thì đều là: Đồng chí Thủ trưởng có thể ngồi trong lều chỉ huy, không cần phải đích thân đánh trận, nếu không cánh tay thật sự sẽ bị tàn phế.
Sư Niệm nghe xong liền đồng ý, Sở Húc Ninh lườm bác sĩ quân y một cái. Bác sĩ vẫn cười đến tươi. Dù sao thì anh ta cũng không sợ nữa, có giờ đã có người trị được Sở Húc Ninh rồi.
Hai người rời khỏi bệnh viện, Sở Húc Ninh thậm chí còn chẳng có cái suy nghĩ muốn đi thăm Dương Giai, điều này khiến Sư Niệm cảm thấy rất hài lòng. Nếu không chắc cô sẽ ức chết vì người đàn ông EQ thấp này mất.
Lều của Sở Húc Ninh ở dưới chân núi, lúc này có người đã đi nghỉ, có người vẫn còn đang tiếp tục chiến đấu.
Sở Húc Ninh đưa Sư Niệm vào trong. Bên trong chỉ có một cái giường quân đội, một chiếc bàn nhỏ, bản đồ, một đống thuốc nước và băng gạc đã thay ra đang bày bừa trên bàn. Có thể thấy là anh muốn tự mình thay thuốc, chắc vì biết cổ đến nên mới bỏ đống này lại chạy ra ngoài.
Sở Húc Ninh đỡ cổ ngồi xuống giường, “Để anh đi tìm chút nước ấm cho em ngâm chân rồi mau đi ngủ.”
Sư Niệm đưa tay ra kéo anh lại, “Em vẫn chưa buồn ngủ, để em nói chuyện này cho anh biết trước.”
Sở Húc Ninh khựng lại, ra hiệu cho cô bỏ tay ra để anh cởi áo khoác, “Chuyện gì?”
“Lúc em tới đây có đi gặp Ngũ Vi.”
Sở Húc Ninh đang treo áo lên liền khựng lại, sau khi treo lên rồi mới quay ra nhìn Sư Niệm, “Sau đó thì sao?”
“Sau đó xác định được một vấn đề, Cổ Nguyệt có quan hệ với người đứng sau chuyện này.” Sư Niệm nắm lấy cánh tay anh rồi nói tiếp, “Cổ Nguyệt chỉ là một con cờ thôi, liệu kẻ đứng đằng sau lưng cô ta là ai?”
Sở Húc Ninh nhíu chặt mày lắng nghe Sư Niệm, rồi lại nghĩ tới cái người tên là Cổ Nguyệt kia.
Vậy là hiện tại có người đang âm thầm theo dõi bọn họ. Nếu không tìm được người này thì có nghĩa là họ làm bất cứ điều gì cũng có một đôi mắt đang theo dõi gắt gao.
“Chúng ta vẫn phải xuống tay từ chỗ Cổ Nguyệt trước. Em không đánh rắn động cỏ đấy chứ?” Sở Húc Ninh lên tiếng hỏi.
Sư Niệm lắc đầu, nghĩ tới cuộc “giao lưu” trước đó với Cổ Nguyệt, cũng không thấy cô ta có hành vi nào đặc biệt, vậy kẻ đằng sau kia rốt cuộc là ai đây?
“Được rồi, nếu đã xác định được thì ít nhất chúng ta cũng đã có phương hướng hành động. Anh sẽ điều tra chuyện này sau. Giờ anh đi lấy nước nóng cho em đã.” Nói xong Sở Húc Ninh định ra khỏi lều.
“Này...” Sư Niệm bỗng thốt lên, lúc Sở Húc Ninh tò mò ngoảnh lại, Sự Niệm bỗng ôm lấy cổ anh, hồn anh một cái, sau đó nhanh chóng chui lên giường, kéo chăn chùm kín người mình, “Không rửa nữa đâu, em buồn ngủ rồi, buồn ngủ quá đi mất.”
Sở Húc Ninh: “...”
Trên môi vẫn còn vương hương vị của cô, nhưng kẻ đầu xỏ đã trùm chăn cuốn mình thành cái bánh chưng rồi. Sở Húc Ninh đặt tay lên môi, nghĩ tới cô nhóc bướng bỉnh lúc ở bệnh viện giờ này lại xấu hổ thế này, khóe miệng khẽ nhếch lên.
Mà Sở Húc Ninh cũng chẳng cần phải đi lấy nước nóng vì Thủ trưởng biết họ về nên đã sai người mang hai thùng nước nóng tới để trước cửa lều cho họ.
Sở Húc Ninh đi ra xách vào, một tay đổ ra một ít, cho thêm ít nước lạnh vào đặt xuống cạnh giường. “Dậy rửa ráy qua di dā.”
Sở Húc Ninh nói xong, người trên giường vẫn không có động tĩnh gì. Anh bất đắc dĩ ngồi xuống cạnh giường, vén chắn ra thì phát hiện cô gái bị ngạt đến đỏ cả mặt giờ đã ngủ thật mất rồi.
Bình luận facebook