Cố Tỉ Thành nói xong, tiếp tục vỗ vai Tần Thiếu Bạch, sau đó đứng dậy, “Nghe đồn Báo Tuyết này bản thân là một quân nhân, sau đó bởi vì một lý do gì đó mà rời khỏi quân đội, nhưng lại không từ bỏ việc bảo vệ quốc gia, chỉ đổi sang một cách thức khác mà thôi.”
“Quân nhân?”
Cố Tử Thành gật đầu, “Quân nhân, ông ta đã thấy nhiều thứ hơn anh, chứng kiến nhiều bi kịch còn thê thảm hơn anh, nhưng ông ta vẫn kiên trì với ước nguyện ban đầu của mình, còn anh lại dao động.”
Tần Thiếu Bạch thấy Cố Tử Thành quay đi, đột nhiên nói: “Làm sao cậu biết được tin tức của Báo Tuyết kia, theo tôi được biết, trên thế giới này, người biết chuyện về Báo Tuyết chỉ có chính ông ta mà thôi.”
Bước chân Cố Tử Thành thoáng khựng lại một chút, trên mặt thoáng qua vẻ mặt muốn mắng chửi người nhưng lại không thể sau đó mới quay lại nhìn về phía Tần Thiếu Bạch: “Tôi nghe nói.”
Tần Thiếu Bạch nhảy dựng lên, phủi đống bụi đất trên người, “Năm đó tại sao cậu lại từ bỏ việc gia nhập bộ đội đặc chủng, nhường cơ hội cho Lục Nam Phong?”
Sắc mặt Cố Ti Thành càng khó coi hơn, câu hỏi này thật khó xử.
Anh xoa xoa chóp mũi, chẳng lẽ trả lời là vì anh được Báo Tuyết chọn làm Báo Tuyết đời tiếp theo à?
Nếu nói như vậy, chắc Tần Thiếu Bạch sẽ đá chết anh, sau đó kéo anh dậy, quỳ lạy anh để bày tỏ sự kích động mất.
“Vì sao? Bởi vì năm đó bạn gái trên mạng của tôi bị người ta bôi nhọ đã khóc bù lu bù loa lên rồi. Lúc đó tôi mà đột nhiên đi một năm rưỡi nữa thì quay về sẽ mất vợ mất chứ sao.” Cố Tử Thành tỏ ra đương nhiên nói.
Tần Thiếu Bạch nghi hoặc nhìn anh.
“Tôi nói thật mà, anh nói coi tôi thế này, trong lòng không phải chỉ có vợ thôi sao?” Cố Ti Thành cười tao nhã, giống như thể anh không tin tối thì đó là sai lầm của anh.
Tần Thiếu Bạch ném cho anh ánh mắt “tốt nhất là như vậy”, sau đó lướt qua anh bỏ đi trước.
Cố Tử Thành thở hắt ra một hơi, chuyện khuyên nhủ người khác sau này anh đừng nên dính vào thì hơn. Đúng là mệt chết, thiếu chút nữa lòi cả bí mật của mình ra rồi.
Cổ Tĩ Thành đang định nhấc chân bỏ đi lại nghe thấy một giọng nói đột nhiên vang lên.
“Trong lòng anh chỉ có em thôi à? Anh có chắc là anh thật sự không biết Báo Tuyết không? Hình như em lại biết đấy!” Sở Lạc Nhất bò từ phía sau đồng hành trang ra, tay vẫn còn cầm một tập tranh.
Cố Tử Thành nhìn cô vợ phá của nhà mình, lại nhìn xung quanh, sau đó bước tới kéo cô ra. “Trời lạnh thế này em ở đây làm gì? Vết thương trên người đã khỏi chưa?”
“Tuy sự quan tâm của anh khiến em rất hài lòng, nhưng chuyện này không thể giải quyết được vấn đề em vừa mới hỏi anh đâu.” Sở Lạc Nhất bước ra liên nhảy đến bên cạnh anh. Có điều vì hoàn cảnh hiện tại nên cô không nhào thẳng vào lòng anh được.
Cố Ti Thành nhìn cô nàng đang cười tít mắt trước mặt, “Em biết Báo Tuyết?”
Anh nghĩ sư phụ sẽ không nói chuyện này với người nhà mới đúng, chắc cả sự mẫu cũng không biết, cô ấy làm sao mà biết được:
“Có lẽ, đại khái là đã từng nghe qua đi.” Sở Lạc Nhất kỳ thực không xác định lắm, nhưng cô luôn cảm thấy câu chuyện mà anh vừa kể, cô từng vô tình nghe được chú Ba và ba đề cập tới. Nếu như không lẩm, giữa chú Ba và ba khẳng định có một người là Báo Tuyết.
Cố Tĩ Thành giục cô trở về lều của mình, sau đó rót một cốc nước ấm nhét vào tay cô, “Bớt đi ra ngoài đi. Mấy ngày nay sắp sang thu rồi, trời lạnh lắm, có bị cảm cũng không ai khó chịu hộ em được đâu.”
Bình luận facebook