Kiều Vi Nhã và Triệu Hân Hân đưa mắt nhìn nhau, sau đó hai người vội vàng xoay người chạy ra khỏi cửa, đến bên bờ biển.
Thứ dạt vào bờ cát là xác của một sinh vật kỳ lạ. Kiều Vi Nhã và Triệu Hân Hân chưa từng thấy nó bao giờ.
“Đây là con gì thế?” Triệu Hân Hân hỏi.
“Không biết nữa, chắc được sóng biển đánh dạt vào đây.” Kiều Vị Nhã nói rồi ngồi xổm xuống chọc chọc vào thứ sinh vật kỳ lạ kia, rồi lại thấy Triệu Hân Hân lấy điện thoại ra chụp ảnh.
Khi Sở Ki và Sở Lạc Duy quay lại, thấy hai cô gái đang ở bên bờ biển, họ đi thẳng qua đó.
“Nhìn gì vậy?” Sở Vi bước tới, chưa thấy thứ trên bờ cát cậu đã hỏi luôn.
Triệu Hân Hân đứng dậy, chỉ chỉ vào nền cát, “Nè, nhìn xem đây là gì?”
Sở Ki và Sở Lạc Duy bấy giờ mới nhìn xuống, thấy xác chết trên nền đất, khóe môi không khỏi giật giật, “Đây là quái vật gì vậy?”
“Ban nãy bị sóng biển đánh dạt vào đây đấy.” Triệu Hân Hân chỉ về phía xa.
“Mực thủy tinh đấy.” Sở Lạc Duy nói, kéo Kiều Vi Nhã đứng dậy, “Cái gì cũng dám đụng vào, phần lớn sinh vật biển có độc cả không biết à!”
Kiều Vi Nhã lảo đảo một cái mới đứng vững bên cạnh Sở Lạc Duy, nhưng không trách động tác của cậu, “Mực thủy tinh là con gì thế?”
“Đã ngốc thì phải đọc sách nhiều vào.” Sở Lạc Duy lạnh lùng bỏ lại một câu, sau đó cúi đầu nhìn con mực đã nhạt màu trên nền đất, “Loại sinh vật dưới biển sâu này sao lại xuất hiện ở đây?”
Kiều Vi Nhã đang bắn tín hiệu kỳ thị với câu nói của cậu, nghe thấy câu này, cô buột miệng nói luôn, “Chắc vì cậu đến đây nên nó muốn đọ độ dày của da mặt với cậu, ai ngờ chưa kịp lên bờ đã bị cầu tiêu diệt rồi.”
Kiều Vị Nhã vừa nói xong đã bị bàn tay của Sở Lạc Duy đẩy sang một bên, “Còn nói thêm cầu nữa là tôi vứt cậu xuống biển cho cá mập ăn đấy.”
“Xí, tôi đẹp như mỹ nhân ngư thế này, ai nỡ ăn chứ?” Kiều Vi Nhã nói, không sờn lòng, tiếp tục nhìn con mực thủy tinh đã chết kia, “Có khi nào vì núi lửa phun trào dẫn đến việc này không?”
“Không có núi lửa nào phun trào cả, bọn anh qua đó xem rồi, căn bản không có miệng núi lửa.” Sở Vị đáp lại. Cậu và Triệu Hân Hân cùng nhau hợp sức đẩy xác của con mực kia trở lại dòng biển.
“Hả?” Kiều Vi Nhã nhìn Sở Lạc Duy với vẻ tò mò, “Sao lại không có?”
“Để tới lúc hoàng hôn xem thử, chắc là ráng chiều hay gì đó thôi.” Sở Lạc Duy nói xong, dẫn họ đi về nhà.
“Hoàng hôn còn nhầm được với núi lửa sao?” Triệu Hân Hân cảm thấy thế giới quan của cô lại bị người ta lật sang một trang mới rồi.
Sở Lạc Duy nhìn cô bằng ánh mắt thâm thúy mà cô không hiểu được. Triệu Hân Hân thấy hơi lạnh. Sở Vi có lòng tốt lên tiếng giải thích, “Ráng chiều ở một số nơi không phải thứ mà người thành phố có thể nhìn thấy được, mà phải do bên hàng không chụp, rất có khả năng đã nhầm lẫn. Chúng tôi không tìm thấy miệng núi lửa, cũng không tìm thấy bất cứ thứ gì liên quan tới việc núi lửa phun trào cả, cho nên có thể bác bỏ vấn đề này.”
Triệu Hân Hân nhìn Sở Lạc Duy mà thấy lạnh run lên. Cô bỗng nghĩ, chắc Kiểu Vi Nhã bị mù dở rồi mới thích được chàng trai này, nếu không ai mà thích được thứ động vật bằng giá đáng lý ra nên tuyệt chủng từ thời viễn cổ này chứ.
Bốn người quay về nhà, sắc trời vẫn còn sớm. Sau khi chia phòng xong, Kiều Vị Nhã liền đi lễ Công chúa Delia.
Sở Vi phụ trách chuẩn bị bữa tối, tất nhiên Triệu Hân Hân sẽ ở lại phụ giúp.
Mộ của Công chúa Delia sau này được Phong Phong xây dựng lại chứ thi hài đã mất lâu rồi. Bên trong chỉ đặt đồ đạc của Công chúa Delia và Phong Chính lúc còn sống thôi. Mà bên cạnh ngôi mộ chung của Công chúa Delia và Phong Chính là mộ của chú Hàng năm đó.
Bình luận facebook