Bác Châu cúi đầu lấy cơm cho Dương Giai, “Đây là nơi diễn tập quân sự, không có người thừa. Cán sự Sở làm việc vì quân doanh của chúng ta đấy chứ. Vợ của Lữ đoàn trưởng lại càng có công lao to lớn hơn. Nếu
như cô ấy không đến, nói không chừng bây giờ có khi Lữ đoàn trưởng phải bỏ cả cánh tay rồi cũng nên. Trưởng ban Dương nói xem có đúng không?” Bác Châu tươi cười đưa cơm cho Dương Giai.
Sắc mặt Dương Giai thay đổi, cô ta hiểu ý của bác Châu, bởi vì Sở Húc Ninh cứu cô ta nên mới bị thương.
Dương Giai hừ một tiếng, xoay người bỏ đi.
“Bác Châu, cảm ơn bác.” Sư Niệm thật lòng cảm ơn người này.
Bác Chầu khoát tay, lại thêm cho họ hai món ăn nữa, “Ở trong quân đội lúc nào cũng có vài đống phân chuột thích gây sự như thế đấy. Hai đứa về lều đi, ở đây gió to lắm.”
Sư Niệm và Sở Lạc Nhất cảm ơn bác Châu rồi quay người về lều. Khi rời đi, Sự Niệm ngoái đầu lại nhìn Dương Giai đang ngồi ăn cơm ở một góc, trong lòng cô cứ thấy bất an. Dường như Dương Giai cố tình nói ra chuyện cô là con gái của Sư Hạ Dương vậy.
“Nhìn gì thế?” Sở Lạc Nhất quay đầu nhìn về góc đó.
Sư Niệm lắc đầu, “Không có gì đâu, đi thôi, chắc tại chị nghĩ hơi nhiều.”
Sở Lạc Nhất và Sư Niệm quay về, hai người uống hết bát canh đầy nóng hổi hồi mới thấy ấm áp hơn.
“Họ nói ngày kia tổ chức tập kích. Nếu như lần này có thể chiếm được bộ chỉ huy của phe kia thì lần diễn tập quân sự này sẽ kết thúc, lần này chúng ta có thể thắng rồi.”
“Cậu nói nhỏ thôi, không nghe Trưởng ban Dương vừa nói đấy à, trong quân doanh có con gái của tư lệnh bên quân Đỏ đấy, đừng có để người ta nghe thấy. Ngày kia là ngày thông tín hiệu, lỡ như người ta làm lộ tin tức thì sao?”
“Không thể nào, cô ấy là vợ của Lữ đoàn trưởng cơ mà?”
“Cậu có bị ngu không? Chồng với ba, bên nào thân thiết hơn, tất nhiên là ba rồi!”
Tiếng nói chuyện bên ngoài càng ngày càng xa, Sư Niệm siết chặt hai tay.
Sở Lạc Nhất đứng phắt dậy, “Đám người đó nói linh tinh cái gì vậy?”
“Thôi bỏ đi.” Sư Niệm kéo Sở Lạc Nhất, “Dù sao cũng là vở kịch của Dương Giai. Nếu cô ta đã biết lợi dụng lòng người như thế, hy vọng sau cùng người chết không phải cô ta.” Sư Niệm kéo Sở Lạc Nhất ngồi xuống, “Ăn cơm thôi.”
“Tốt nhất đừng để em nắm được điểm yếu của mụ đàn bà đó, nếu không em xử chết cô ta. Sao cô ta không nói em là nội gián luôn đi, bên kia còn có anh trai em cơ mà.” Sở Lạc Nhất phẫn nộ lên tiếng, “Đúng là hèn hạ đến vô cùng vô tận, sao chị tốt tính thế?”
“Chị tốt tính?” Sư Niệm bật cười chế giễu, sau đó cô mới nói, “Không phải chị tốt tính, mà vì những người đó căn bản không biết chị không hề tốt tỉnh.”
“Chị Niệm Niệm, có phải lúc chị mới đến khu nhà ở dành cho người thân, đám người kia cũng xì xầm sau lưng chị như thế không? Cô ả Dương Giai kia thật sự không có thủ đoạn nào mới mẻ hơn tí à?” Sở Lạc Nhất đã tính tới chuyện có nên đánh cô ta một trận không rồi đây này.
“Đây là thủ đoạn thường dùng của cô ta, nếu đợt tập kích ngày kia thành công thì còn đỡ, nếu thất bại, chị sẽ trở thành tội đồ lớn nhất.” Sư Niệm cuối cùng cũng hiểu tại sao ban nãy ở nhà ăn cô ta lại nói to như vậy rồi.
“Chị nghĩ quân Đỏ bị ngu chắc? Chuyện này vốn dĩ đã năm mươi - năm mươi rồi.” Sở Lạc Nhất nói rõ to. “Đợi khi diễn tập quân sự kết thúc, em sẽ trùm bao bố đập chết cô ta.”
Sư Niệm nhìn Sở Lạc Nhất đang hừng hực lửa giận, khẽ bật cười, “Sao em còn giận hơn cả chị thế?”
“Tại cô ta kinh tởm quá đấy.” Sở Lạc Nhất tức giận nói.
Đúng vậy, quá kinh tởm, kinh tởm tới mức cô đã quen rồi.
Bình luận facebook