Kiều Vi Nhã khựng lại, “Cái gì đấy?”
“Tớ không nhìn thấy, nó đập vào cửa sổ rồi rơi xuống.” Triệu Hân Hân nói, một tay vô thức chỉ xuống dưới, “Đáng sợ quá.”
Kiều Vi Nhã nheo mắt nhìn xuống dưới, vì trời mưa to, bên ngoài luồng âm u, thực sự nhìn không rõ lắm, cho nên chỉ có thể xuống nhà lấy ô đi ra.
Triệu Hân Hân bám chặt lấy cánh tay Kiều Vị Nhã, “Đáng sợ quá, ở đây không có ma chứ?”
“Có ma thì đã ăn thịt cậu lâu rồi, còn đợi tới tận bây giờ à?” Kiều Vị Nhã nói, “Hay là cậu ở trong nhà đợi tớ đi?”
“Không, không, không, tớ muốn đi cùng cậu.” Triệu Hân Hân vội vàng nói, thực sự không dám ở một mình.
Kiều Vị Nhã cầm ô đi ra ngoài, Triệu Hân Hân vẫn ôm khư khư lấy cánh tay cô.
Bên dưới khung cửa sổ chỉ có một thứ gì đó trong suốt đang chậm chạp nhúc nhích. Kiều Vị Nhã lấy đèn pin từ chỗ Triệu Hân Hân, nhìn vào thứ đó. Chắc nó chỉ to cỡ lòng bàn tay, cũng trong suốt, nhưng ở chỗ trống như cái đầu có một mảnh màu đỏ như lửa. Trông nó có vài phần giống với con mực thủy tinh hôm qua, nhưng hình dạng không giống. Con mực hôm qua có cái đầu tròn xoe, con hôm nay có đầu dài.
“Là cái gì vậy?” Triệu Hân Hân thò đầu ra nhìn, hỏi nhỏ.
Dưới tác dụng của ánh đèn pin, màu đỏ trong cơ thể của thứ đó dần dần biến mất, biến thành một thứ gần như mắt thường không nhìn thấy được, nhưng không lâu sau đó, nó lại chầm chậm xuất hiện dấu tích của những đường nét trên cơ thể, bởi vì cơ thể nó không còn phập phồng nữa, có lẽ đã chết rồi.
“Tớ cũng không biết, cậu cầm đèn pin đi, tớ nhặt nó lên.
“Này, cậu Hai đã dặn rồi mà, thứ này không được tùy tiện chạm vào.” Triệu Hân Hân kích động nói.
“Có găng tay bà chị ơi, tớ mang theo găng tay rồi, cậu cầm lấy.” Kiểu Vi Nhã nói rồi đưa đèn pin và ô cho Triệu
Hân Hân, sau đó ngồi xổm xuống nâng xác của loài vật trong suốt kia lên, cẩn thận kéo nó vào trong phòng, đặt trên nền đất đợi hai người kia quay về.
Tuy có che ô nhưng khi quay lại quần áo của họ đã ướt đến mức trong suốt, cho nên đành phải quay về phòng thay quần áo. Chỉ có điều sau khi họ đi lên tầng, bên trong cơ thể sinh vật trong suốt đó có một chấm đỏ hiện lên trong một giây rồi nhanh chóng biến mất không dấu tích.
Khi họ thay xong quần áo đi xuống tầng thì Sở Lạc Duy và Sở Vi vừa quay trở lại. Kiều Vi Nhã vội kéo Sở Lạc Duy tới bên sinh vật trong suốt kia, “Ban nãy nó đập vào cửa kính, chắc bị ngã chết rồi.”
“Lại là mực thủy tinh à?” Sở Vi liếc một cái, vừa giữ nước trên cơ thể vừa nói.
Sở Lạc Duy hơi nheo mắt lại, gật đầu một cái rồi nhìn về phía Kiều Vị Nhã, “Cậu chụp ảnh lại gửi cho ba tôi, tôi đi thay quần áo đã.”
Kiều Vi Nhã gật đầu, nhìn hai người họ đi lên tầng.
Mà sau khi nhận được bức ảnh Kiều Vị Nhã gửi tới, Sở Ninh Dực dường như tìm ra điều trùng hợp thứ ba, đó là sự xuất hiện liên tiếp của mực thủy tinh.
Cho nên, chuyện trên đảo Kim Cương tuyệt đối không phải trùng hợp, mà núi lửa cũng là giả.
Ngón tay của Sở Ninh Dực gõ nhẹ lên bàn, đám người này lấy mực thủy tinh để làm gì? Hoặc nói cách khác, chúng đang nghiên cứu cái gì đây?
“Anh Xinh Trai đang đợi anh dưới tầng. Anh ấy bảo có chuyện muốn nói với anh.” Thủy An Lạc đẩy cửa bước vào.
“Sau cậu ấy không lên đấy?” Lúc này rõ ràng Sở Ninh Dực không muốn chuyển động chút nào.
Thủy An Lạc quay đầu nhìn xuống dưới tầng, “À, anh ấy bảo sao anh không đi xuống.”
Sở Ninh Dực: “...”
Thủy An Lạc tươi cười nhìn anh. Hai anh em này thật là... càng già càng trẻ con.
Bình luận facebook