Thủy An Lạc tò mò ngẩng lên nhìn về phía Sở Ninh Dực. Lan Hinh hơi nhếch môi, sau đó nhún vai nói: "Hôm nay làm sao thế nhỉ? Sao ai cũng hỏi mình câu này vậy. Mình với Lâm Thiến Thần cả năm nay chẳng liên lạc gì với nhau rồi, sao thế?"
"Cả năm?" Sở Ninh Dực nhắc lại thời gian, sau đó lại ngẩng lên nhìn Kiều Tuệ Hòa phía sau cô ta, hơi cong môi nói: "Viện trưởng Kiều, bà có nghe rõ không ạ?"
Sắc mặt Kiều Tuệ Hòa càng khó coi hơn, làm gì có chuyện bà không hiểu ý của Sở Ninh Dực. Bà lại sầm mặt quay qua nhìn Thủy An Lạc, nói ăn cơm thôi rồi quay người trở về bàn.
Tuy Hà Tiêu Nhiên không biết đã xảy ra chuyện gì nhưng vẫn trừng mắt với con trai mình một cái, sau đó đi tới đón lấy Tiểu Bảo Bối, "Vào nhà ăn cơm, con cũng bớt nói vài câu đi."
Tiểu Bảo Bối ê a được bà nội đón tay, chu mỏ hôn lên mặt bà một cái.
"Ai ya thằng nhóc này, đúng là ngoan thật đấy." Họ hàng lập tức chạy tới nói.
Tiểu Bảo Bối vẫn cười tít mắt để kéo lại hình tượng giúp mẹ mình, nhất thời ánh mắt của mọi người đều dồn hết về phía thằng bé.
Sở Ninh Dực ôm Thủy An Lạc đi vào, không nhịn được khẽ nói vào tai cô, "Em còn chẳng bằng một nhóc con chưa biết nói nữa?"
Thủy An Lạc tức giận ngẩng lên trừng mắt với anh, Tiểu Bảo Bối họ Sở, cô có phải họ Sở không?
"Vừa rồi sao anh lại hỏi như thế? Chị ấy với Lâm Thiến Thần có quan hệ gì với nhau vậy?" Thủy An Lạc tò mò hỏi.
"Em có nhớ lúc trước Lâm Thiến Thần từng nói là cô ta cũng được xem bản báo cáo của cuộc hội thảo y học lần đó không?" Sở Ninh Dực đưa Thủy An Lạc đi lướt qua họ hàng đến đầu bàn bên kia.
Dù là tiệc gia đình, nhưng Sở gia cũng chỉ có mình Sở Ninh Dực là thuộc chi chính, vậy nên các họ hàng thân thích khác đều chia nhau ra ngồi các bàn xung quanh bàn chính.
"Mannyer Jack?" Thủy An Lạc nhớ lại, hình như có cái tên này.
Lan Hinh vừa đỡ Kiều Tuệ Hòa ngồi xuống, nghe thấy cái tên này liền ngẩng lên nhìn Thủy An Lạc: "Em biết tên nước ngoài của chị à?"
Ớ...
Mới đầu Thủy An Lạc còn chưa hiểu lắm, nhưng người ta đã nói đến thế rồi thì cô cũng phải biết thôi.
Thế có nghĩa là Lan Hinh chính là Mannyer Jack, nhưng Lan Hinh bảo cả năm nay chẳng liên lạc gì với Lâm Thiến Thần cả, suy ra trước đó Lâm Thiến Thần nói biết được nội dung bản báo cáo là nhờ Mannyer Jack đều là giả cả!
Nhưng cô không hiểu, Lâm Thiến Thần đã thừa nhận chuyện này là do cô ta làm rồi, sao Sở Ninh Dực lại phải nhắc tới cái lỗi này nữa làm gì?
Sở Ninh Dực đưa Thủy An Lạc ngồi xuống, thản nhiên nói: "Anh chỉ muốn để bà biết rõ, người mà bà xem trọng chẳng nói nổi một câu thành thật nào mà thôi."
Sắc mặc Kiều Tuệ Hòa đen như đít nồi, càng nhìn càng khó coi.
Thủy An Lạc ngẩn ra. Cô mím môi nhìn Sở Ninh Dực, lại cảm thấy hơi thấp thỏm trong lòng. Thế có nghĩa là Sở tổng đang trút giận hộ cô nên phủ đầu luôn cả bà nội mình đấy à?
Có điều lúc Thủy An Lạc đang mải lo lắng nhìn sắc mặt ngày càng khó coi của Kiều Tuệ Hòa, cô lại thấy Mặc Lộ Túc ngồi xuống phía đối diện với cô.
Anh ấy... ngồi bàn chính sao?
Thủy An Lạc tò mò nhìn Mặc Lộ Túc, nhưng lần này Mặc Lộ Túc lại không nhìn cô, thậm chí là chẳng nhìn ai cả, chỉ hơi cúi đầu không biết đang nghĩ cái gì?
Tiểu Bảo Bối chơi trong lòng bà nội một lúc lại đưa tay đòi ba đón về, nhưng Sở Ninh Dực không có ý định bế bé. Tiểu Bảo Bối vươn tay ra không được đáp lại, cái miệng chìa ra. Lúc mọi người đều tưởng thằng bé sẽ khóc, bé con kiêu ngạo lại rúc vào lòng bà nội.
Không bế thì thôi, làm như con thèm vào ấy!
Bình luận facebook