Bác sĩ nhanh chóng bước ra, nhưng kết quả mà bác sĩ báo lại khiến người ta khó lòng chấp nhận được.
“Lữ đoàn trưởng, xin lỗi, đứa trẻ không giữ được.” Bác sĩ quân y nói rồi khẽ gật đầu, đi ngang qua người họ.
Sở Húc Ninh vẫn đứng dựa vào tường, đầu anh không biết đã nghe được chữ “đứa trẻ” hay “không giữ được“.
Đoàn trưởng đoàn Hai liếc vợ một cái rồi nhìn về phía Sở Húc Ninh, “Lữ đoàn trưởng, em dâu không sao là may mắn rồi.”
“Đúng vậy, Tiểu Sư Niệm vẫn còn nhỏ, mới hai mươi, mấy năm nữa sinh con cũng không muộn, hai người vẫn còn trẻ vậy, sợ gì chứ?” Triệu Quê Hương cũng lên tiếng an ủi.
Sở Húc Ninh vẫn không nhúc nhích.
Sư Niệm đã tỉnh lại trước khi được chuyển vào phòng bệnh thường, nhưng sau khi tỉnh lại, đôi mắt cô đờ đẫn không hề lay động.
Cô có thai rồi, nhưng cô lại không biết.
Con của cô không còn nữa cô mới biết.
Triệu Quê Hương ngồi bên giường bệnh đắp lại chọn cho Sư Niệm, “Em còn nhỏ, sảy cũng là chuyện thường, chăm sóc cơ thể cẩn thận, sau này lại có thôi.”
Sư Niệm cứ trơ mắt nhìn trần nhà, hai tay ấn chặt trên bụng mình.
Triệu Quê Hương rót cho cô cốc nước, “Em cũng không cần phải tự trách mình, ban nãy bác sĩ cũng nói rồi, thể chất em yếu ớt, cho dù qua ba tháng cũng chưa chắc đã giữ được đứa bé, huống hồ mới chưa đến một tháng, cho nên phải chăm sóc bản thân thật tốt, đợi cơ thể tốt lên rồi mới sinh cho Lữ đoàn trưởng một đứa bé bụ bẫm được chứ.”
Lữ đoàn trưởng:
Nghe tới tên Sở Húc Ninh, Sư Niệm cuối cùng cũng có động tĩnh, “Anh ấy đâu rồi ạ?”
“Vẫn còn đứng ở bên ngoài tự trách mình kia kìa.” Triệu Quê Hương nói rồi cầm miếng bông chấm nhẹ lên môi Sư Niệm, hai vợ chồng cả tháng không thân mật, khó khăn lắm mới về được nhà, có vậy cũng bình thường thôi, nhưng không ngờ lại xảy ra chuyện lớn như vậy, tuy không phải nguyên nhân chính, nhưng mà...
Tim gan Sư Niệm như có ai xé toạc ra. Cố Tiểu An từng nói, Sở Húc Ninh luôn mong mỏi một đứa con thuộc về mình, bởi vì nó mới là thứ hoàn toàn thuộc về anh ấy.
Nhưng mà, do cô quá vô dụng...
“Chị gọi cậu ấy vào nhé?” Triệu Quê Hương nói, đặt cốc nước xuống, đứng dậy lau nước mắt cho cô, “Đừng khóc, bây giờ khóc không tốt cho mắt đâu.”
Sư Niệm gật đầu, nhưng có thực sự không kiềm chế nổi.
Triệu Quê Hương thở dài, “Chị về trước đây, sáng sớm mai chị lại tới. Nhớ đấy, những lúc như thế này đàn ông không bằng phụ nữ chúng ta đâu. Chị thấy Sở Húc Ninh suy sụp lắm rồi, nhưng em không thể sụp đổ được, em còn phải là chỗ dựa cho cậu ấy cơ mà.”
Sư Niệm hít một hơi sấu, nén nước mắt vào trong, “Cảm ơn chị dâu, em nhớ rồi ạ.”
Triệu Quê Hương lại thở dài rồi mới quay người đi ra. Khi chị ra ngoài, Sở Húc Ninh vẫn đang đứng sát tường, hơi cúi đầu, nhưng cơ thể lại cứng đờ.
“Lữ đoàn trưởng, tối về trước nhé, sáng sớm mai tôi lại qua, cậu vào với Sư Niệm đi.”
Sở Húc Ninh vẫn không hề nhúc nhích.
Triệu Quê Hương cũng cảm thấy bất đắc dĩ, đành phải bỏ đi.
Nhưng khi Triệu Quê Hương về đến nhà thì lại bị chồng nói cho một trận, “Sao em đã về rồi, không ở bệnh viện giúp đỡ người ta?”
Triệu Quê Hương về đến nhà cũng không nghỉ ngơi ngay mà đi luôn vào bếp, bắt đầu tìm nguyên liệu, “Anh đi siêu thị mua cho em hai con gà ác.”
“Bây giờ á?”
“Bây giờ thì sao? Có siêu thị mở cửa suốt hai tư giờ còn gì?” Triệu Quê Hương mắng to, “Không mua được thì lên núi bắt cho em một con, gà ác hoang dã càng tốt. Với cả, anh biết gì chứ, bây giờ hai người họ còn đang tự trách mình, không cho họ thời gian để giải quyết vấn đề, chuyện này sẽ thành khúc mắc trong lòng họ cả đời đấy.”
“Ai mà biết được lại dính phải chuyện này. Đứa bé này yếu ớt thật, bao nhiêu người bậy bạ khi vừa mới có bầu đầu có sao đâu, sao đến lượt nó lại không giữ được.” Đoàn trưởng đoàn Một nói rồi lắc đầu đi ra.
Không biết Lữ đoàn trưởng thế nào rồi?
Bình luận facebook