Anh muốn ly hôn.
Sở Húc Hiên không biết anh của cậu hèn đến mức nào mà có thể nói ra lời như vậy.
Thế nên anh không thể nào nói câu này với chị dâu được.
Còn trong phòng bệnh, Sư Niệm khóc đến khi mệt lả mới thiếp đi.
Cố Tiểu An cảm ơn Triệu Quế Hương xong liền tiễn cô về, sau đó quay lại bên cạnh giường nhìn cô gái đang ngủ mà vẫn thầm thổn thức kia.
Lần này ông trời coi như đã không bạc đãi con trai cô, cho nó một cô gái tốt như vậy.
Nhưng, ông trời lại dọa nó kinh sợ một trận.
Sợ đến mức không dám vươn tay giành lấy bất cứ hạnh phúc nào cho bản thân mình.
Đôi lúc Cố Tiểu An nghĩ, thằng bé đã làm sai điều gì chứ? Năm đó nó cũng chỉ là một đứa trẻ. Tất cả những gì nó làm cũng chỉ là để cứu mẹ ruột của mình, vậy thì có gì sai?
Chờ Sư Niệm ngủ say rồi, Cố Tiểu An mới đi ra ngoài, nhìn cậu con trai đang ngồi bên ngoài, nói: “Anh con đâu?”
Sở Húc Hiên nhìn về phía hành lang, Cố Tiểu An thấy thế liền bước về phía đó.
Cố Tiểu An ôm một bụng tức đi qua, nhưng đến lúc nhìn thấy Sở Húc Ninh đang ngồi xổm bên góc tường. Con trai cô ôm chặt lấy bản thân mình. Một thân hình cao to như vậy mà nó lại dùng gần như hết mọi sức lực cố gắng thu nhỏ lại. Tựa như chỉ cần có vậy, nó mới có thể lừa gạt bản thân rằng nó không hề tồn tại trên cuộc đời này.
Ông trời đã làm gì với con trai cô thế này?
Tại sao ông ấy có thể làm vậy với một đứa trẻ chứ?
Cố Tiểu An xuống lầu, quỳ xuống ôm lấy Sở Húc Ninh vào lòng mình.
Thân thể anh run lên, sau đó từ từ lại gần Cố Tiểu An, tựa đầu lên vai cô.
Mọi lời oán trách, giận dữ, Cố Tiểu An sao có thể thốt thành lời.
“Con trai ngốc của mẹ, chuyện này không phải lỗi của con. Niệm Niệm vốn còn trẻ, sức khỏe cũng không phải quá tốt, chuyện đó rất bình thường thôi.” Cố Tiểu An thấp giọng nói, “Đừng cho rằng tất cả là báo ứng của mình, con không làm gì đáng để chịu báo ứng cả.”
Sở Húc Ninh tựa lên vai Cố Tiểu An, không còn dáng vẻ của một binh vương ngày nào. Anh giống như một đứa trẻ phải chịu đủ loại oan ức, cuối cùng cũng trở về bên mẹ mình.
“Tại sao người phải chịu quả báo không phải con?” Sở Húc Ninh nói, ngay cả giọng nói cũng chất đầy sự tuyệt vọng.
Cố Tiểu An ôm chặt lấy con trai, lòng đau quặn thắt.
“Thế con muốn gieo rắc sự đau khổ này cho Niệm Niệm hay sao?” Cố Tiểu An thấp giọng mở miệng hỏi, “Con phải nhớ, giờ con chính là tất cả của con bé. Đứa trẻ không còn, con bé đã đủ đau khổ lắm rồi. Sao con còn muốn làm nó tổn thương nữa?”
“Nhưng ở cạnh con, một ngày nào đó ông trời cũng sẽ đưa cô ấy đi, con sẽ mất tất cả, con không thể, con cũng không chịu nổi. Mẹ, con không chịu được, con chỉ có cô ấy nữa thôi.” Sở Húc Ninh nắm chặt lấy cánh tay Cố Tiểu An, áp trán lên trên, “Con muốn cô ấy sống, chỉ vậy là đủ.”
Cố Tiểu An hé miệng, lại thấy cổ họng đau dữ dội.
Cô ngẩng đầu, nước mắt chảy dọc theo khóe mắt, ông trời sao có thể tàn nhẫn như vậy. Năm đó, người mẹ thằng bé yêu thương nhất chết ngay trước mặt nó. Đến giờ con của nó chết trên tay nó. Một là người đã cho nó sinh mạng, một là người nó tạo ra sinh mạng, đều chết vì nó.
Điều này sao có thể khiến nó không thấy sợ cho được.
Sự sợ hãi này ăn mòn xương tủy, là kim châm muối sát, là đinh thép găm trong cốt tủy.
Lúc Sở Lăng Phong đến nơi đã là xế chiều.
Sở Lăng Phong nhìn thấy Sở Húc Ninh liền đẩy Cố Tiểu An đi trước.
“Sở Lăng Phong, anh làm gì thế?” Cố Tiểu An kinh hãi nói, nhưng cửa hành lang đã bị Sở Lăng Phong đóng lại.
Bình luận facebook