“Anh ấy cũng có lúc đáng yêu như vậy ạ?” Sư Niệm không ngờ Sở Húc Ninh còn có quá khứ như vậy.
“Hồi còn nhỏ có nhiều lúc nó cũng đáng yêu lắm, chẳng qua là cứ giả bộ già dặn thôi. Dù sao tuổi cũng còn nhỏ, cứ nghĩ ba và mẹ không nhìn ra được. Nó vẫn cứ chơi cái trò lừa mình dối người đó suốt, cũng đóng rất tròn vai. Sau đó, nó ra ngoài tham gia quân ngũ, sợ nhất là nghe tin mẹ nó ốm, giống như là chỉ cần không biết mẹ nó ốm thì nó sẽ không sợ gì cả. Nhưng một lần ngoài ý muốn trong lúc gọi điện thoại, mẹ nó mới ho một tiếng, thằng ngốc này đã lọ mọ đêm hôm nhảy tường trốn khỏi doanh trại chạy thẳng về nhà, ngồi trước giường mẹ nó cả một đêm. Cho nên sau đó ba mẹ mới cảm thấy, nó tự lừa mình dối người cũng rất tốt.”
Sở Lăng Phong nhắc đến con trai, nói rất nhiều.
Nhưng Sư Niệm nghe hiểu hết.
“Thật ra, nó có lừa mình dối người chẳng qua cũng chỉ là lừa gạt bản thân, chuyện nó không muốn biết, nó đã sớm biết đáp án, lại chịu đựng giấu hết mọi đau khổ trong lòng, như vậy mới khiến người ta đau đớn nhất.”
Sư Niệm hơi cúi đầu, “Anh ấy muốn đuổi con đi, là muốn tự lừa gạt mình không nhìn thấy con đau khổ thì con sẽ không đau khổ đúng không?”
Sở Lăng Phong hơi nhún vai, không mở miệng.
“Thật đúng là tự biết lừa mình dối người.” Sư Niệm cười khẩy một tiếng, lại cười ra nước mắt. “Không phải anh ấy muốn đuổi con đi à? Không phải muốn lừa dối bản thân sao? Con sao phải làm theo ý muốn của anh ấy, con sẽ đau khổ trước mặt anh ấy, con sẽ để cho anh ấy thấy, lần nào con cũng bị anh ấy chọc giận phát khóc lên rồi.”
Sở Lăng Phong hơi nhếch môi, “Con biết điểm khác biệt lớn nhất giữa con và Húc Ninh là gì không?”
Sư Niệm nghĩ, ba chồng hình như định khen cô...
“Con dám theo đuổi hạnh phúc mình muốn, hơn nữa con thích giải quyết bằng cách mặt đối mặt. Nhưng cái thằng con kém cỏi kia của ba ấy, con vất vả lắm mới lôi nó đi lên trước một đoạn, mới gặp chút chuyện, nó lại lùi lại, đúng là con rùa rụt đầu vạn năm.”
“Ba, đó là con trai ba đấy.”
“Ờ, không phải ruột thịt, có lẽ không phải cùng một kiểu.” Sở Lăng Phong thản nhiên nói.
Sư Niệm: “...”
Ba chồng à, con là con dâu ba, không phải con gái ba đâu, ba nói chồng con như vậy trước mặt con có ổn không vậy?
Dù thế nào thì con cũng gần gũi với chồng con hơn chứ.
Sở Lăng Phong đứng dậy, “Niệm Niệm à, nhớ kỹ những lời hôm nay con nói, dù có thế nào cũng phải ở lại bên cạnh nó, mặc kệ nó có xua đuổi con ra sao cũng đều là nó đang tự lừa mình dối người thôi.”
Sư Niệm nhìn ba chồng quay lưng bước đi, chỉ có một cảm giác hình như cô bị ba chồng gài rồi!
Ông ấy nói nhiều như vậy, mục đích cũng chỉ có một: Chính miệng con đã đồng ý không bỏ đi rồi nhé, có đuổi con cũng không được đi, con phải giữ vững mặt trận cho ba.
Ba chồng, ba nham hiểm như vậy, mẹ chồng con có biết không?
Quên đi, chắc là mẹ chồng cũng bị ba lừa như thế thôi.
Sư Niệm có hơi rầu, sao cô lại tìm phải một ông chồng thích xoắn xuýt như vậy nhỉ?
Rõ ràng người sảy thai bị tổn thương là cô, nhưng giờ cô lại còn phải đi dỗ ông chồng rối rắm kia của mình nữa?
Thiên lý ở đâu?
Quên đi, ông trời chưa bao giờ đối xử tốt với chồng cô. Cô cũng chẳng cần ông trời này làm gì, ông trời không đối tốt với anh, có Sư Niệm cô tốt với anh là được!
Từ lúc sảy thai tới giờ cũng gần một ngày trời rồi, lần đầu tiên Sư Niệm có suy nghĩ, đứa bé này có thể đang ở chỗ u minh chính là để dẫn dắt mặt u tối nhất của Sở Húc Ninh ra ngoài, sau đó, để cho cô kéo sự tăm tối đó ra dưới ánh mặt trời. Không cần biết anh bài xích ánh mặt trời có thể tổn thương anh đến thế nào, đau đớn đến đâu, cô cũng phải thử hết sức.
“Cục cưng, chờ mẹ gỡ rối cho ba xong, con hãy trở về có được không. Lần sau nhất định mẹ sẽ che chở con thật cẩn thận.” Sư Niệm cúi đầu, nhỏ giọng nhìn phần bụng bằng phẳng của mình nói.
Bình luận facebook