Thủy An Lạc: “...”
Chuyện lần này thuộc về ân oán cá nhân, cho nên nhân thời gian nghỉ ngơi sau khi diễn tập quân sự kết thúc, Sở Lạc Ninh vui vẻ gọi thêm “đồng bọn” của mình, dự tính đi Rome chơi một trận đã đời.
“Tại sao lại gọi em?” Sỏ Lạc Duy nhìn ông anh lớn nhà mình mà bất bình.
Sở Lạc Ninh đáp, “Vấn đề lịch sử do ba em để lại, không gọi em thì gọi ai?”
Sở Lạc Duy trả treo, “Ba em cũng là ba anh cơ mà.”
Sở Lạc Ninh đáp, “Thì thế nên anh cũng đi đây!”
Sở Lạc Duy: “...”
“Tính tong, anh Lạc Ninh được một điểm.” Kiều Vi Nhã tươi cười nói, nhưng ngay lập tức bị Sở Lạc Duy kéo ngồi xuống.
“Lắm lời thế, cậu giúp ai vậy hả?”
“Tất nhiên là giúp anh Lạc Ninh rồi. Cậu đừng hỏi mấy câu biết thừa đáp án như vậy để tự rước nhục nữa được không hả?” Kiều Vi Nhã nhìn bạn trai mình với vẻ kỳ thị, thấy mặt cậu bí xị hết cả lại.
Sở Vi ngồi ở một góc khác mà nín cười. Dù sao thì chắc chắn cậu cũng phải đi, nếu không cậu Hai sẽ ở bên ngoài và không quay về được mất. Con người cậu Hai cả đời này chỉ chấp nhận hai vị tài xế, một người là ba cậu, người còn lại là Sở Vi, đổi ai cũng không được.
Ba cậu đã kiên quyết giao lại danh hiệu tài xế cho Sở Vi sau khi Sở Vi cậu thi xong bằng lái ô tô, lái máy bay, lái xe tăng, lái tất cả mọi thứ, để cậu toàn quyền đảm nhiệm.
An Hinh Duyệt ngồi xuống bên cạnh Sở Lạc Ninh, có vẻ lo lắng, “Dạng người này về cơ bản tư duy rất vặn vẹo, rất biến thái, các anh tự đi như vậy nguy hiểm lắm, hay là em...”
“Em tuyệt đối không được!” Sở Lạc Ninh không đợi cô nói dứt câu đã từ chối đề nghị của cô, “Em cũng biết nguy hiểm, chúng ta không có nhiều người, cũng không thể gọi thêm đồng đội, cho nên em tuyệt đối không thể đi được.”
An Hinh Duyệt hơi cúi đầu, nắm lấy ngón tay mình, “Được rồi mà.”
“Cậu cũng không thể đi được.” Sở Lạc Duy nhìn cô gái đang đắc ý bên cạnh mình, trầm giọng bảo.
“Dựa vào cái gì chứ? Tôi có thể tự bảo vệ mình, cũng không cần phiền đến cậu.” Kiều Vi Nhã lớn tiếng đáp lại, “Hơn nữa, ai đi cùng cậu chứ, tôi đi cùng anh Lạc Ninh đó, được không hả? Còn nữa, cậu ở trên núi mà lạc đường thì phải làm sao? Cậu tự tìm được đường chắc?”
Sở Vi: “...”
Đúng là sắc sảo ghê!
Sở Lạc Ninh tỏ ý anh đây không gánh cái oan này đâu nhá!
Sở Lạc Ninh đưa tay ra siết lấy tay An Hinh Duyệt. Khi đứng dậy, anh nhìn về phía Sở Lạc Duy, “Nghe nói mấy đứa sắp phải thi cuối học kỳ rồi, tốt nhất là đánh nhanh thắng nhanh nhé, không nên làm lỡ kỳ thi cuối kỳ của mấy đứa.”
Sở Lạc Duy: “...”
Anh ơi, anh được mẹ mình nhặt về phải không, chắc chắn anh không phải con mẹ đẻ ra.
Sở Lạc Ninh đưa An Hinh Duyệt ra ngoài, lúc đi tới cửa, anh nghĩ ngợi rồi nói, “Hay là gọi thêm anh Húc Ninh đi, chuyện này cũng có liên quan nhất định tới Niệm Niệm mà.”
Sở Lạc Ninh về cơ bản không vui lòng đưa theo người bạn đồng hành đó cho lắm, dù sao thì Sư Niệm cũng vừa mới... nhưng theo tình hình trước mắt, chỉ có mấy người họ mà đi đánh lại vài nghìn thậm chí nhiều hơn của phe kia, có vẻ không chắc ăn lắm.
“Sao anh không tự đi mà nói?” Sở Lạc Duy nhíu mày nhìn anh trai mình, cảm thấy anh trai đang ám mình.
“Vợ anh ấy vừa mới sảy thai, anh sao tiện nói được?” Sở Lạc Ninh nói rồi xoay người đi thẳng.
Để lại ba khuôn mặt ngơ ngác phía sau!
Anh không tiện nói?
Cho nên anh hồn nhiên cho rằng chúng em nói sẽ tiện sao?
Anh ơi, anh không biết yêu thương bao bọc các em trai em gái như vậy liệu có tốt không hả?
Chuyện gọi Sở Húc Ninh đi cùng quả thực hơi khó mở lời.
Thứ nhất, hai vợ chồng nhà đấy bây giờ vẫn đang ầm ĩ chuyện ly hôn. Thứ hai, vợ người ta mới sảy thai được mấy ngày, bây giờ gọi anh chồng đi mất, không nhân nghĩa gì hết.
Cho nên, Sở Lạc Duy và Sở Vi nhanh chóng đứng bật dậy, sau đó đi mất tăm.
Để lại một khuôn mặt ngơ ngác phía sau!
Bình luận facebook