Cố Tỉ Thành khẽ cười, quay người giúp cô mặc lại quần áo, “Mau dậy đi, còn đi làm chuyện chính nữa.”
Sở Lạc Nhất hừ hừ vài tiếng, quả quyết mặc quần áo lại, bò dậy, ăn qua loa vài miếng bánh mì rồi cùng Cố Tỉ Thành ra ngoài.
Nhà cũ của Long gia nằm ở một thị trấn nhỏ khá xa xôi của thành Rome. Nơi nghèo túng đó bây giờ đã mọc đầy cỏ dại.
Sở Lạc Nhất đứng trước cửa ngôi nhà cũ kỹ. Cánh cửa lớn mấy chục năm không có ai sửa sang bây giờ chỉ còn một ông lão trông coi. Nhà cũ của Long gia hoàn toàn theo phong cách lâu đài cổ châu Âu.
Sở Lạc Nhất quay đầu nhìn Cố Tỉ Thành. Cố Tỉ Thành đưa tay nắm chặt lấy bàn tay cô, dẫn cô bước vào cổng.
Khi nhìn thấy Sở Lạc Nhất, ông lão canh cửa khựng lại, cơ thể còng xuống lảo đảo đứng dậy, “Đến rồi, đến rồi, cuối cùng cũng đến rồi.”
Sở Lạc Nhất nhìn ông lão vội vàng đến gần rồi quỳ xuống trước mặt mình, “Tông chủ à, cuối cùng tông chủ cũng đến rồi, Long gia đã sa sút mấy chục năm rồi.”
Sở Lạc Nhất vội vàng đỡ ông dậy, “Ông lão, ông đang làm gì vậy?”
“Lão tông chủ chết rồi, tôi chờ đợi cả đời, cuối cùng cũng đợi được tông chủ tới rồi.” Ông lão nói rồi siết chặt lấy bàn tay của Sở Lạc Nhất, “Truyền nhân của long nữ, huyết mạch ngàn năm. Long mạch của mẹ cô năm đó đứt đoạn, cô là chủ mẫu duy nhất của nhà họ Long.”
Sở Lạc Nhất thở hắt ra, cô thực sự muốn nói, cô không tin chuyện này đâu.
“Ông lão, lần này chúng cháu đến đây là muốn biết chuyện về Long gia.” Sở Lạc Nhất nói.
Ông lão nghe Sở Lạc Nhất nói vậy, lảo đảo quay người đi vào trong.
Sở Lạc Nhất nhìn Cố Tỉ Thành. Cố Tỉ Thành dẫn cô đi vào bên trong.
Bên trong nhà cũ của Long gia khá giống đấu trường La Mã cổ, diện tích rất lớn, kiến trúc vô cùng kỳ lạ.
Ông lão dẫn họ tới sảnh lớn. Sở Lạc Nhất ngẩng đầu nhìn những bức họa trong sảnh lớn, những dòng chữ bên dưới đi từ chữ Giáp Cốt tới chữ giản thể. Người cuối cùng trông rất giống bà ngoại của cô.
“Bà ấy là...” Sở Lạc Nhất chỉ vào Long Man Việt, tò mò hỏi.
“Long nữ đời trước, Long Man Việt.” Ông lão nói, đi tới cái bàn trước mặt, cầm một chiếc hộp gỗ tới.
Long Man Việt, bà ngoại của cô là Long Man Ngân, cho nên đây là chị em sinh đôi của bà ngoại cô sao?
“Tổ tiên của tôi đã canh cửa cho Long gia mấy nghìn năm rồi, chưa từng đứt đoạn.” Ông lão nói rồi đưa chiếc hộp gỗ trong tay cho Sở Lạc Nhất, “Bí mật của Long gia đều ở trong này cả.”
Sở Lạc Nhất vội vàng đưa tay đón lấy, “Sao ông biết người đó là cháu, không sợ cháu là giả ạ?”
“Cánh cửa đó, trừ long nữ ra, không có ai tìm được.” Ông lão nói, thân thể còng rạp của ông quay lại, đi về phía sau, “Lão tông chủ từng nói, cô sẽ đến, giờ cuối cùng tôi cũng đã hoàn thành trách nhiệm của mình, cũng có cái để ăn nói với lão tông chủ rồi.”
Sở Lạc Nhất quay đầu nhìn Cố Tỉ Thành. Cố Tỉ Thành tỏ ý bảo cô mở hộp ra.
Sở Lạc Nhất tò mò, mở chiếc hộp bám đầy bụi bặm ra, bên trong đặt một chiếc mai rùa, trên đó có khắc một con rồng.
Sở Lạc Nhất lấy ra, nhìn ngắm từ trên xuống dưới, khóe miệng cô khẽ giật giật, “Bảo em cầm cái này đi xem bói hả?” Đây là bí mật của Long gia, một cái mai rùa? “Ông lão, đây là thứ gì vậy?” Sở Lạc Nhất cất tiếng gọi, tiếc rằng, người đó đã đi xa rồi.
Cố Tỉ Thành cầm lấy chiếc mai, nhìn một lượt. Anh xác định rằng chữ khắc trên đó là chữ Giáp Cốt. Tiếc rằng qua hàng nghìn năm lịch sử, dấu tích đã không còn rõ ràng nữa, mà kể cả còn rõ họ cũng không đọc được.
Bình luận facebook