Sở Ninh Dực khựng lại một chút, như thể anh không ngờ rằng vợ mình sẽ bắt lấy điểm này.
Thật ra Thủy An Lạc cũng có thể đoán ra được sau khi anh về hưu thì người tiếp quản sẽ là ai, tuy không phải là con trai của họ nhưng vì cũng liên quan tới con gái nên đây cũng là một vấn đề!
Thế nhưng Sở Ninh Dực hoàn toàn không ngờ tới người mình chọn để nối nghiệp suốt năm năm này lại là con rể của mình!
Cho nên đây chính là sai lầm của Sở đại thần.
“Cái này...” Sở Ninh Dực còn đang nghĩ cách để giải thích: “Thật ra lúc đó anh chọn thằng bé thực sự vì thực lực của cậu ta rất mạnh, quả thật lúc đó cậu ta còn lợi hại hơn con của em một chút, nếu không anh đã không chọn cậu ta đâu.”
“Lúc đó Bảo Bối mới chỉ có mười hai tuổi, anh nhất định phải so sánh như thế sao?” Thủy An Lạc trợn trắng mắt, nhất quyết không chịu thừa nhận con trai của mình kém hơn người ta.
Sở Ninh Dực nhướng mi: “Em thế này là đang trách anh không chọn con trai em đấy à?”
Thủy An Lạc: “...”
“Không phải, anh Sở nói cái gì cũng đúng cả, con trai của em quả thực không bằng người ta, đúng là như vậy.”
Sở Ninh Dực: “...”
Bà xã, tiết tháo của em đâu rồi hả?
Đối với Thủy An Lạc mà nói thì cái thứ như tiết tháo chỉ cần đứng trước mặt anh Sở là sẽ không thấy đâu nữa hết.
“Nhưng mà nếu như người được chọn là Cố Tỉ Thành thì sau này phải làm sao bây giờ, con gái của anh phải làm thế nào đây?” Thủy An Lạc thở dài, nói: “Vì sao không thể làm người bình thường được chứ?”
Sở Ninh Dực xoa đầu vợ mình, lúc trước đáng lẽ là có thể làm người bình thường, nhưng mà ai có thể biết được con gái của anh câu ngay phải Cố Tỉ Thành chứ.
Đây có được tính là mắt nhìn người của con gái anh cũng rất tốt không nhỉ? Dù sao thì năm đó ngay từ ánh mắt đầu tiên anh đã chọn được Cố Tỉ Thành cho nên con gái của anh cũng nhìn trúng Cố Tỉ Thành đấy thôi.
“Giờ nghĩ lại em thấy con gái em từ nhỏ đã khắc em rồi, sao con bé không thể khiến em yên lòng được vậy?” Thủy An Lạc tiếp tục thở dài, ôm lấy cổ Sở Ninh Dực rồi nói tiếp: “Con trai anh vẫn tốt hơn biết bao, tuy tính tình của nó chỉ khiến người ta hận không thể tẩn cho một trận, nhưng ít nhất thằng bé cũng không dây dưa vào chuyện phiền toái gì!”
Sở Ninh Dực muốn nói cho vợ mình biết, trên thương trường cậu con trai ngoan ngoãn của em cũng gây ra không ít chuyện đâu, chỉ là mấy chuyện này không ảnh hưởng đến tính mạng cho nên mới không nói với em.
“Được rồi được rồi, ai quy định là sinh chúng nó ra là phải nuôi chúng nó chứ, lúc chúng nó muốn làm con của chúng ta liệu đã hỏi ý kiến của chúng ta chưa?” Sở Ninh Dực cắt đứt suy nghĩ của vợ mình rồi đưa tay nhéo nhéo mũi của cô: “Em chỉ cần nhìn anh làm là được, chẳng lẽ em không cảm thấy chuyện anh về hưu là một chuyện rất tốt sao? Ít nhất sau này em không cần phải lo lắng cho anh nữa.” Sở Ninh Dực quyết định hướng chủ đề về mình, cứ nghĩ về ba cái đứa nhóc kia, anh lại thấy hơi bực bội.
“Sao anh cứ như trẻ con thế hả? Em sinh chúng nó ra chẳng lẽ lại không chịu trách nhiệm? Chúng ta cũng đâu hỏi xem chúng nó có đồng ý làm con của chúng ta hay không đâu!” Thủy An Lạc ôm lấy khuôn mặt của Sở Ninh Dực rồi hôn lên má anh.
“Vậy chẳng ai cần chịu trách nhiệm với ai hết, nuôi chúng nó đến mười tám tuổi không lệch lạc gì là em đã thành công rồi!” Sở Ninh Dực nói một cách đương nhiên: “Anh mới là người đi với em đến tận lúc già, người em cần quan tâm đến là anh!”
Thủy An Lạc: “...”
Lần đầu tiên cô thấy có người nào có thể ghen tuông với con của mình suốt mấy chục năm trời. hơn nữa anh Sở nổi máu ghen như vậy, cô có thể coi đây là biểu hiện của tình yêu Sở Ninh Dực dành cho cô không?
Thủy An Lạc nghĩ nghĩ rồi cười híp mắt, tiếp tục ôm lấy khuôn mặt của Sở Ninh Dực, nói: “Anh Sở, anh nói thật đi, thật ra anh cực kỳ yêu em đấy nhỉ! Rất rất rất rất yêu là đằng khác!”
Thủy An Lạc nói xong, Sở Ninh Dực lạnh mắt liếc nhìn cô đến tận nửa ngày sau cũng không thèm nhúc nhích.
Bình luận facebook