• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Hot Truyện Bẫy Hôn Nhân: Vợ Trước Ôm Con Chạy Full dịch (18 Viewers)

  • Chương 3317

Đây cũng là câu mà Thủy An Lạc bảo cô hỏi. Thủy An Lạc nói nếu như bà già đó bảo mẹ sai con đến đây làm gì con cứ nói là ba con bảo con hỏi bà ta, năm đó có phải bà ta với người anh em của ba cặp kè với nhau không.

Câu này Sở Lạc Nhất vẫn nhớ, lúc mẹ nói xong ba cũng thay đổi sắc mặt, trừng mẹ một cái rất ghê, cô thấy mà giật cả mình, tiếc là mẹ chẳng care chút nào. Khi ấy cô cảm thấy mẹ mình thật là ngầu, lần đầu tiên biết hóa ra người mẹ lúc nào cũng tỏ vẻ đáng yêu gọi anh Sở của cô cũng có phong thái nữ vương như vậy.

Mà sự thật chứng minh, câu hỏi này quả thật đã bắt đúng thóp của người phụ nữ trước mặt cô. Cô đã thấy khóe miệng Viên Giai Di khẽ động.

“Ba mày nói thế thật?” Viên Giai Di trầm giọng hỏi.

“Tất nhiên rồi, không thì cái tên Bạch Hoành này từ đâu chui ra chứ?”

“Trước đó không phải mày nói nó không phải là con trai của Bạch Dạ Hàn đấy sao?” Viên Giai Di cảm thấy bản thân sắp bị Sở Lạc Nhất quay mòng mòng rồi.

“Người nói không phải là mẹ tôi, nhưng nào giờ mẹ tôi ngốc như vậy, hoàn toàn có thể không cần coi là thật. Ai biết được thằng con trai này của bà chẳng tin bà chút nào, không ngờ lại chạy đi hỏi bà thật chứ.” Sở Lạc Nhất thở dài nói.

Viên Giai Di nhìn chằm chằm Sở Lạc Nhất. Lúc này cô ta đã hoàn toàn bị Sở Lạc Nhất làm cho chóng mặt rồi. Cô ta không biết đây rốt cuộc là ý của con khốn Thủy An Lạc kia hay thật sự là Sở Ninh Dực bảo con gái hỏi.

Sở Lạc Nhất cũng nhìn cô ta bằng ánh mắt tràn đầy hứng thú, loạn rồi chứ gì? Loạn là tốt rồi, loạn thì sẽ càng dễ nổi giận.

“Viên Giai Di, bà mở miệng ra là nói yêu ba tôi, nhưng quay ngoắt đi một cái lại sinh con với người anh em tốt của ông ấy, chậc chậc chậc, tình yêu của bà cũng tùy tiện thật đấy nhỉ.” Sở Lạc Nhất lại thêm một câu.

“Mày nói lung tung!”

“Bà mới ăn nói lung tung ấy, chính tai tôi nghe thấy ba mẹ tôi nói vậy, nếu không sao tên Bạch Hoành này còn lớn hơn cả anh trai tôi, rõ ràng là lúc bà vừa ra nước ngoài đã sinh ra hắn ta rồi!” Sở Lạc Nhất lớn tiếng phản bác lại, gần như cũng sắp nhảy cả lên. “Rõ ràng là thế, ba mẹ tôi còn nói, bà luôn miệng nói yêu ba tôi nhưng thật ra đều là giả dối hết, năm ấy ba tôi đã bị bà lừa rồi.”

Chát...

Tiếng tát giòn tan vang lên, đánh thẳng vào mặt Sở Lạc Nhất.

Sở Lạc Nhất sững ra, cô nhanh chóng tóm lấy cái gì đó rồi nhưng vẫn bị giãy ra, biến mất khỏi tầm mắt của họ.

Vậy ra, vũ khí bí mật của bọn chúng là: Người tàng hình!

Sở Lạc Nhất chửi bậy một tiếng, “Lão già nhà anh thì nghiên cứu người cải tạo gen, tới anh thì người tàng hình, các người đủ chưa thế hả!”

Mặt Sở Lạc Nhất bị đánh cho tê rần, nhưng cô chắc chắn người đánh cô là phụ nữ, còn là người phụ nữ có thù với cô, vì cái tát này rất mạnh.

Bạch Hoành sững người, tức giận quát: “Ai cho cô ra tay hả!”

Đây là nghiên cứu mới nhất của hắn ta, trước mắt mới chỉ thành công được một bộ đồ tàng hình, hắn muốn giữ lại đến cuối cùng không ngờ lại bị ép lòi ra thế này.

“Ồ, tôi biết rồi, là mực thủy tinh, chẳng trách lại tanh thế.” Kiều Vi Nhã nói to, rồi lại hít một hơi thật sâu, “Hóa ra đây chính là vũ khí bí mật của các người, thật đáng tiếc là vẫn có sai sót!”

Sắc mặt Viên Giai Di sầm hẳn xuống. “Là ý của Thủy An Lạc.”

Cố Tỉ Thành xoa mặt cho Sở Lạc Nhất, trong mắt tràn ngập thương xót, lúc này đừng để anh bắt được kẻ tàng hình kia, nếu không anh đảm bảo sẽ không để kẻ đó yên tâm đâu.

Sở Lạc Nhất cũng đang xoa dịu cơn đau trên má, hừ một tiếng, “Giờ biết cũng muộn rồi đúng không, vội thế chắc chỉ kịp nghiên cứu ra một cái thôi nhỉ.”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom