Tiếc rằng lúc này cô Lưu đã vô cùng kích động, không có thời gian để tâm tới Chủ nhiệm mà tiếp tục xin cho bằng được chữ ký.
Phong Phong: “...”
“Con nhóc Kiều Vi Nhã này, lại gây chuyện gì rồi?” Kiều Nhã Nguyễn mặc nguyên quân phục, trên tay còn cầm chìa khóa xe.
Kiều Vi Nhã nghe thấy giọng Kiều Nhã Nguyễn mà lập tức trốn sau lưng ba cô, “Sao mẹ con lại tới đây?”
Phong Phong ho nhẹ một tiếng, chuyện này anh cũng không biết, cho nên anh nhìn về phía Chủ nhiệm Tiền.
Lúc này sắc mặt Chủ nhiệm Tiền đã xanh lè như tàu lá.
Kiều Vi Nhã nhìn Kiều Nhã Nguyễn đang bước vào, dứt khoát trốn sau lưng ba cô không chịu chui ra, “Con không gây chuyện, con bị hãm hại mà, không tin mẹ cứ hỏi ba con đi.”
“Chuyện này quả thực là...”
“Anh đừng nói gì cả, từ bé anh đã chiều hư nó rồi.”
Phong Phong còn chưa nói hết câu đã bị Kiều Nhã Nguyễn ngắt lời, sau đó cô nhìn về phía Chủ nhiệm Tiền, “Chủ nhiệm, rốt cuộc là có chuyện gì?”
Phong Phong và con gái anh bốn mắt nhìn nhau.
Kiều Vi Nhã: Vợ của ba sao lại thế chứ, con có phải do vợ của ba sinh ra không vậy?
Phong Phong: Ba xác nhận rằng con do cô ấy sinh ra nhé, nhưng cô ấy như vậy ba cũng rén lắm!
Hai ba con sợ đến mức ôm đầu khóc ròng.
Chủ nhiệm Tiền kể lại đầu đuôi sự việc một lần, không dám giấu giếm gì, Kiều Nhã Nguyễn nghe xong, sắc mặt cũng đỡ hơn một chút, quay đầu nhìn con gái, “Cái cô Bạch Phi kia tại sao lại nhắm vào con?”
“Cô ta thích Sở Lạc Duy đó mà, thấy Sở Lạc Duy hai tuần không đến nên nghĩ cậu ta không cần con nữa. Cậu ta đi rồi nên cô ta nóng lòng muốn xử lý con.” Kiều Vi Nhã hừ một tiếng.
Kiều Nhã Nguyễn: “...”
Phong Phong tức giận, “Ba biết ngay là vì thằng nhóc đó mà, nó gây chuyện phiền phức xong xách quần chạy mất, hại con gái cưng của ba bị nhà trường thông báo.”
Kiều Nhã Nguyễn liếc xéo chồng mình, rốt cuộc cũng tìm được lý do để anh trách tội thằng bé rồi nhỉ!
Kiều Vi Nhã: “...”
Ba, từ nãy đến giờ, bây giờ là lúc ba kích động nhất!
“Chuyện này không phải cứ đăng thông báo phê bình là giải quyết được. Người như vậy, cho dù bước chân ra khỏi trường học cũng gây hại cho xã hội. Tôi đề nghị quý nhà trường giữ lại giáo dục thêm một năm.”
Kiều Nhã Nguyễn lên tiếng, Kiều Vi Nhã like ngay cho mẹ mình, như thế không phải sẽ khiến người nào đó tức chết hay sao?
Phải ở lại trường chịu đựng ánh mắt dị nghị của mọi người suốt một năm rưỡi, cảm giác đó... thích lắm nha.
Cuối cùng đến lúc này giáo viên hướng dẫn cũng không cần chữ ký của Phong Phong nữa, bởi vì cô ấy đã thành người hâm mộ của Kiều Nhã Nguyễn, sao cứ cảm thấy người phụ nữ này rất ngầu, một sự tồn tại ngầu và đẹp trai hơn cả đàn ông ấy.
Hôm nay Phong Phong được chứng minh sự tồn tại nên rất vui, cuối cùng cũng có một ngày thằng nhóc kia không ở đây. Đợi đến khi nó quay lại, nó sẽ phải hối hận.
Kiều Nhã Nguyễn nhìn chồng mình vui vẻ mà cúi đầu hỏi con gái, “Con cố ý chọc tức cô ta phải không?”
“Chuyện này cũng không trách con được, ai bảo cô ta quá đáng như thế, ý đồ không ngay thẳng. Con chỉ nói mỗi một câu, cô ta đã giật dây Chủ nhiệm Tiền gọi phụ huynh tới, con còn cách nào khác đâu.”
“Đừng nói như thể con ấm ức lắm, đây không phải kết quả con muốn à?” Kiều Nhã Nguyễn nói nhỏ.
Kiều Vi Nhã vươn tay ôm lấy cánh tay Kiều Nhã Nguyễn làm nũng, “Đó cũng là do cô ta bắt nạt con trước.”
Kiều Nhã Nguyễn trừng mắt nhìn con gái rồi ngẩng đầu nhìn chồng mình, “Bị gọi phụ huynh mà anh đắc ý gớm nhỉ? Mới sáng sớm ra quân doanh đã gọi em lên nói chuyện, weibo của anh nghiêng trời lệch đất rồi.”
“Em không hiểu đâu, lần đầu tiên mà.” Phong Phong nói, đưa tay mở cửa xe, “Sao quân doanh của em rảnh rỗi thế, không có việc hay sao mà lại nghịch thoại. Anh còn định ngầu đến khi kết thúc việc này, tự dưng em đến làm mất hết cả sĩ diện của anh.”
Bình luận facebook