“Thực sự không lừa cậu.” Sở Lạc Duy nói rồi nhìn đồng hồ: “Ngủ một lát đi.”
“Bây giờ ngủ làm gì, để tối rồi ngủ, đến núi Châu cũng không còn sớm nữa.” Kiều Vi Nhã nói rồi bò dậy, đi khắp nơi tìm quà.
Sở Vi muốn nói, tối nay quả thật em đừng hòng ngủ được.
Sở Vi đưa người tới nơi liền lập tức rời đi, hứa sẽ đến đón bọn họ thật... chậm.
Chỉ là trước lúc đi, nụ cười của Sở Vi chẳng có chút ý tốt nào.
“Anh Sở Vi, anh cười như vậy trông thật bỉ ổi.” Kiều Vi Nhã đứng sau lưng Sở Lạc Duy làm động tác giơ chân.
Sở Vi lại nở một nụ cười trông càng bỉ ổi hơn, không biết đến tối ai sẽ bỉ ổi hơn nữa đây.
Sau khi Sở Vi rời đi, Kiều Vi Nhã dẫn theo Sở Lạc Duy vào núi. Mấy năm nay thi thoảng cô cũng chạy tới nơi này, thế nhưng hôm nay là ngày có ý nghĩa đặc biệt.
Thời tiết ở núi Châu có thể khiến động vật chết cóng, cho nên Kiều Vi Nhã đã chuẩn bị rất nhiều quần áo, biến cả người thành cục bông nho nhỏ.
Giữa sườn núi là thôn Long Gia, Tát Phổ Man có một căn nhà nhỏ ở chỗ này, đó cũng là nơi Kiều Vi Nhã từng sống mấy năm.
Căn nhà nhỏ này được Phong Phong cho người trông coi cho nên bất cứ lúc nào cũng có thể ở được.
Kiều Vi Nhã giậm chân đi vào rồi nhanh chóng chạy đến bên lò sưởi, quả nhiên đã nóng. Có lẽ trước khi bọn họ tới đây ba của cô đã liên lạc với người chăm sóc căn nhà này để người đó bật sẵn hệ thống sưởi lên rồi.
“Cô nhóc nhà họ Tát lại về rồi đấy à.” Bên ngoài có bà thím nào đó lớn tiếng thốt lên, giữa bọn họ cách nhau một bức tường thấp.
Kiều Vi Nhã bước qua, ló đầu ra cửa sổ rồi dùng tiếng địa phương thuần thục trả lời người kia: “Cháu vừa mới đến, thím đang làm gì thế?”
Bà thím ở sát vách mặc áo khoác da dê, dùng cái khăn lớn quấn đầu rồi bưng một cái chậu lớn qua: “Mẹ cháu nói hôm nay cháu về cho nên thím chuẩn bị sẵn một ít thịt dê và sữa dê đây.”
Kiều Vi Nhã nhận lấy, cái chậu vẫn còn nóng: “Cháu cảm ơn thím.”
“Người yêu đâu? Mẹ cháu nói người yêu cháu đẹp trai lắm.” Bà thím kia cười híp mắt hỏi.
Kiều Vi Nhã bưng chậu rồi mời bà thím kia vào. Sở Lạc Duy vừa mới cởi áo khoác, cậu cũng không hiểu Kiều Vi Nhã đang nói cái gì nên cũng mặc kệ, khi nghe tiếng có người vào mới quay đầu nhìn sang.
“Ui chao, còn đẹp trai hơn cả ba cháu nữa, xứng với cô nhóc nhà họ Tát lắm!” Bà thím kia nhìn Sở Lạc Duy từ trên xuống dưới một lượt.
Sở Lạc Duy nhíu mày, nhận lấy cái chậu trong tay Kiều Vi Nhã rồi dùng mắt hỏi: Bà ý nói cái gì thế?
Nói cậu đẹp trai!
Kiều Vi Nhã cười híp mắt rồi trả lời bằng ánh mắt.
Sở Lạc Duy cho cô một nụ cười như có như không, sau đó đem chậu đồ ăn kia vào bếp.
“Thím ơi, có phải ông nội cháu vẫn chưa về phải không?” Kiều Vi Nhã lại hỏi lại một câu mà hầu như năm nào cô cũng sẽ hỏi.
Bà Thím thở dài, vỗ vỗ tay Kiều Vi Nhã: “Tính đến giờ ông ấy cũng đã hơn một trăm tuổi rồi. Cháu gái à, cháu đừng chờ nữa, ông nội của cháu không về được nữa rồi.”
Kiều Vi Nhã cúi đầu, có chút mất mát.
“Ông nội cháu biết tấm lòng của cháu cũng sẽ thấy vui vẻ.” Bà thím nói: “Được rồi, thím về trước đây, cái hệ thống sưởi này không đủ ấm thì bảo thím, thím thêm lửa cho.”
“Đủ rồi ạ, đủ rồi ạ!” Kiều Vi Nhã tiễn bà thím đi ra ngoài, sau đó đóng cửa lại. Lúc quay đầu thấy Sở Lạc Duy thì có chút hụt hẫng ôm lấy cậu rồi nhỏ giọng nói: “Thím nói chắc chắn ông nội tôi đã mất rồi.”
Sở Lạc Duy ôm lấy cô, nhiệt độ trong phòng rất ấm, đủ để xua tan lạnh giá trên cơ thể hai người.
Truyện đang hot:
Tình Nhân Đẳng Cấp Thế Giới
Vợ Cũ Quay Lại: Tổng Tài Biết Sai
Cám ơn các bạn đọc đã ủng hộ
Top truyện hay nhất do độc giả bình chọn trên
Vietwriter.com
Bình luận facebook