Sở Ninh Dực thấy Thủy An Lạc đi ra ngoài, cuối cùng cũng biết trước kia bản thân mình thiếu ăn đòn đến mức nào.
Tiểu Bảo Bối hầm hừ một tiếng, cũng không thèm nhìn daddy nhà mình nữa, dám để nhóc bị lạnh à, nhóc tức rồi đó nha.
Sở Ninh Dực nhìn hai mẹ con đi ra ngoài, anh đưa tay lên miết miết cái trán của mình, hai người này ai cũng là tổ tông của anh hết.
Thủy An Lạc quay về phòng lại dỗ Tiểu Bảo Bối ngủ tiếp, nhưng trong đầu vẫn đang nghĩ về câu vừa rồi của Sở Ninh Dực, tại sao đàn anh lại hận anh ấy, vì ba của đàn anh ư?
Mối quan hệ của cái nhà này phức tạp quá đi mất.
Thủy An Lạc nghĩ một hồi, nghĩ mãi rồi trong đầu lại hiện ra cảnh ban nãy Sở Ninh Dực hút sữa cho mình, cô cúi xuống, gương mặt trái xoan đỏ bừng lên.
"Đoàng..."
Bỗng có tiếng sấm vang lên khiến Thủy An Lạc giật cả mình. Cô vội ôm chặt Tiểu Bảo Bối vào lòng, nhìn thấy ánh chớp đột nhiên lóe lên ngoài khung cửa sổ vẫn chưa kéo hết rèm xuống, tiếp đó là tiếng sấm đùng đùng vang lên cùng với những hạt mưa lớn đập vào cửa sổ.
Sở Ninh Dực đẩy cửa bước vào, thấy Thủy An Lạc ngồi bên giường ôm Tiểu Bảo Bối liền sải bước qua kéo hết rèm cửa sổ xuống, sau đó mới quay lại, "Không sao chứ?"
Thủy An Lạc lắc đầu, cô ôm chặt lấy Tiểu Bảo Bối hơn.
Sở Ninh Dực ngoái đầu lại nhìn ra cửa sổ, đôi lông mày của anh nhíu chặt, cơn mưa này đến thật bất ngờ.
Sở Ninh Dực cúi xuống nhìn hai mẹ con, vén chăn lên rồi đỡ Thủy An Lạc nằm xuống: "Ngủ đi, vật lộn cả tối rồi."
Thủy An Lạc ngẩng lên nhìn ra bên ngoài, sau đó cẩn thẩn đặt Tiểu Bảo Bối xuống giường, kéo chăn lên đắp cẩn thận cho nhóc.
Sở Ninh Dực liền nằm luôn xuống cạnh Thủy An Lạc. Cô giật nảy mình kinh ngạc: "Anh làm gì thế?"
Sở Ninh Dực hơi nhíu mày lại, đưa tay lên tắt đèn, ôm thật chặt cô gái đang giãy giụa vào lòng, "Ngủ đi."
"Này, Sở Ninh Dực..." Thủy An Lạc cau mày.
"Em mà còn kêu tôi nữa, tôi đảm bảo sẽ làm một số việc khiến em kêu cho đã thì mới thôi đấy, mau ngủ đi." Sở Ninh Dực nói rồi, phát nhẹ một cái vào mông Thủy An Lạc.
Thủy An Lạc thấy giãy cũng vô ích, lại thêm cả một tối mệt mỏi, cho nên chẳng mấy chốc đã quay lưng vào anh ngủ ngon lành.
Sở Ninh Dực khe khẽ vỗ lên vai của Thủy An Lạc, lại hơi nhổm người nên nhìn Tiểu Bảo Bối đang ngủ say sưa, nằm xuống rồi anh lại chẳng thấy buồn ngủ chút nào.
Nếu người trong bữa tiệc đó không phải là Lan Hinh vậy thì là ai?
Nếu không tìm được người đó, vậy thì đồng nghĩa với việc trong bóng tối vẫn còn có kẻ gây bất lợi cho Thủy An Lạc, làm sao anh có thể yên tâm được đây?
Tiếng sấm lại ầm ầm vang lên, Sở Ninh Dực ôm cô gái nhỏ đang run khẽ trong lòng chặt hơn. Anh kéo chăn đắp kín người cô rồi vỗ về.
Đêm khuya trong trại giam, vốn dĩ lúc này đang là thời gian nghỉ ngơi, nhưng lúc này ánh đèn trong phòng thăm gặp vẫn sáng.
Lâm Thiến Thần mặc bộ quần áo tù nhân nhìn người phụ nữ đeo kính râm to bản ngồi trước mặt, bờ môi nứt nẻ của cô ta khẽ mấp máy lên tiếng, "Sao cô lại đến đây? Không sợ bị người ta phát hiện ra à?"
"Yên tâm đi, người trực ban tối nay là người từng được tôi cứu, sẽ không có ai biết tôi đến đây tối nay đâu.”
Nói xong cô ta từ từ tháo cặp kính của mình xuống, để lộ ra đôi mắt màu lam nhạt.
Lâm Thiến Thần chế giễu bật cười thành tiếng: "Cẩn thận, không khéo lật thuyền trong mương đấy, đừng quên rằng người mà cô đang phải đối mặt còn có một người tên là Sở Ninh Dực."
"Có thể người thua dưới tay cô ta là cô, nhưng tiếc rằng tôi không yêu anh ta." Vì yêu nên mới có nhược điểm, nhưng cô ta lại không có bất cứ điểm yếu nào dính dáng đến Sở Ninh Dực cả.
Lâm Thiến Thần cười ha hả, cô ta ngẩng lên nhìn màn mưa xối xả bên ngoài, "Nếu đã không yêu anh ấy, vậy tại sao lại phải đối đầu với Thủy An Lạc, nghe lời đứa con gái đó trở về đây?"
Lan Hinh cúi xuống nhìn bàn tay mình, "Đứa con gái đó? Đứa con gái ngu xuẩn tự cho mình là giỏi giang lại còn mù quáng tự đại, tại sao tôi lại phải nghe lời cô ta?" Lan Hinh nói rồi ngước lên nhìn Lâm Thiến Thần, "Mục đích trở về của tôi rất đơn giản, tôi chỉ muốn xem xem rốt cuộc đứa con gái mà anh ấy yêu có bản lĩnh gì thôi!"
Bình luận facebook