Lại là một câu hỏi hay.
Sở Lạc Ninh suy xét rồi nói, “Chuyện này phải xem ý kiến của Miên Miên, nếu như là con, con chắc chắn hy vọng cô ấy có thể theo con. Nhưng cho dù có vào quân doanh thì cũng vẫn ở thành phố A, vẫn rất ổn, có thể về nhà bất cứ lúc nào.”
“Miên Miên nhà chúng ta được nuông chiều từ nhỏ rồi, không biết nấu nướng giặt giũ gì đâu.” Bà An lên tiếng.
Câu nói này sắc bén đây.
Lần này Sở Lạc Ninh không trả lời nhanh chóng như ban nãy nữa, trong xe bỗng chốc yên tĩnh hẳn.
Dù sao đây là một vấn đề dân sinh cấp thiết, cũng không phải An Hinh Duyệt không chịu nấu nướng, nhưng trên thế giới này, luôn có một kỹ năng gì đó mà con người ta sống chết cũng không học được, không phải không muốn học mà là không học được.
Trùng hợp thay, An Hinh Duyệt chính là dạng người vào bếp sẽ đốt nguyên căn.
An Hinh Duyệt dè dặt nhìn Sở Lạc Ninh. Sở Lạc Ninh nghĩ một hồi mới nói, “Nhà ăn trong quân doanh thực ra cũng rất được, hơn nữa chỉ cần ở trong quân doanh, con có thể về nhà vào giờ nghỉ.”
Câu trả lời này thực ra không ổn lắm, bởi vì không thể nào ăn uống ở nhà ăn mãi được. Anh trả lời rằng chỉ cần anh ở quân doanh, nhưng đa phần thời gian có lẽ anh không ở đó.
Cho nên vấn đề này làm khó anh rồi.
Vì thế, tận đến khi tới trung tâm mua sắm rồi cũng không ai nói gì nữa.
Sở Lạc Ninh xuống xe, anh bước tới mở cửa xe cho họ. Sau khi ông bà bước vào trung tâm thương mại trước, Sở Lạc Ninh nắm lấy tay An Hinh Duyệt theo vào sau.
Chỉ có An Hinh Duyệt cảm nhận được, anh thở hắt ra một hơi.
“Anh không sao chứ?” An Hinh Duyệt không yên tâm, “Anh mặc quân phục làm gì, bà nội em ghét nhất là thấy anh mặc quân phục đấy.”
“Đây là sự thật, không sao đâu.” Sở Lạc Ninh cúi đầu nói nhỏ vào tai cô, chỉ có anh mới biết lưng áo mình ướt tới mức nào, khó hơn đánh trận nhiều.
Sau khi vào trung tâm mua sắm, An Hinh Duyệt cùng bà nội đi mua đồ. Sở Lạc Ninh và ông An đi phía sau.
“Phụ nữ cứ thích mua sắm, phiền phức lắm.” Ông An được Sở Lạc Ninh đỡ ngồi xuống.
“Cũng bình thường ạ.” Sở Lạc Ninh nói rồi nhìn xung quanh, sau đó bước tới mua một ly trà nóng cho ông An.
Ông An đón lấy cốc trà, bảo Sở Lạc Ninh ngồi xuống.
Sở Lạc Ninh ngồi xuống bên cạnh ông, nhìn người bên kia đang chọn quần áo, ánh mắt cũng dịu dàng hơn nhiều.
“Nhà ông chỉ có mỗi mình Miên Miên, cho nên từ nhỏ đã được chiều chuộng rồi.” Ông An cũng nhìn về bên đó, “Ông biết hai đứa là thanh mai trúc mã lớn lên bên nhau, ông và bà nội nó có muốn ngăn cũng không ngăn được, nhưng vẫn muốn để nó nhìn ra bên ngoài, có khi sẽ gặp được đối tượng tốt hơn.”
Bàn tay của Sở Lạc Ninh hơi khựng lại, đây là một vấn đề cơ bản.
“Ông ơi, con không nghĩ rằng ngoài kia có người hợp với cô ấy hơn con đâu ạ.” Sở Lạc Ninh kiên định, “Có lẽ con không thể cho cô ấy một cuộc sống yên ổn, nhưng không có ai yêu cô ấy hơn con hết.”
“Thằng nhóc này, tình yêu không phải thứ có thể nói ra được.” Ông An cười cười, “Có lẽ khi nào ở bên nhau rồi các con mới thấy, thực tế không phải như các con nghĩ đâu.”
“Lạc Ninh, nhìn cái này nè.”
Ông An vừa dứt lời, An Hinh Duyệt đã chạy tới kéo anh qua đó, rồi cầm một chiếc áo gió ướm thử lên người anh, “Anh mặc cái này trông được lắm.”
“Ông An, bà An.”
An Hinh Duyệt đang giúp Sở Lạc Ninh chọn quần áo, bỗng nghe thấy có người chào hỏi ông bà nội, không khỏi ngẩng đầu nhìn về phía đó.
Người bước đến cũng không quá hai lăm, hai sáu tuổi, mặc chiếc áo gió giống hệt chiếc trong tay An Hinh Duyệt, trông cũng ra dáng anh tài, hơn nữa có vẻ như cũng được giáo dục trong gia đình rất tốt.
Bình luận facebook