Sở Lạc Nhất xuống dưới lầu, chào hỏi vài người chị dâu rồi mới đi ra ngoài.
“Đây là vợ của Đoàn trưởng Cố nhỉ, xinh thật đấy.”
“Cô không biết à, nghe nói cô ấy là thiên kim của một nhân vật lớn ở thành phố A đấy.”
“Là thế hệ hai trong gia đình có tiền hả?”
“Thế hệ thứ mấy thì không biết, nhưng cô ấy cũng không tệ, không có tính cách kiêu ngạo tiểu thư gì đâu.”
Sở Lạc Nhất ra khỏi cổng, tiếng bàn tán đằng sau không rõ lắm, như thế này là có cảm tình với cô à?
Sở Lạc Nhất cũng không đi nhanh. Dù sao cô ta thích đợi mà, cứ để cô ta đợi đi, cô cứ thong thả đi tới, thế nào cũng phải mất tới mười phút.
Trời hơi u ám, trông có vẻ sắp có tuyết rơi.
Có một số đội ngũ đi tập huấn mùa đông đã trở về, Sở Lạc Nhất gặp được vài người đàn ông còn mặc nguyên đồng phục huấn luyện vội vội vàng vàng, chắc là vội đi gặp vợ đây.
Thực ra, cảm giác ấy cũng tuyệt lắm, ít nhất khi ở bên nhau, họ được yêu thương thật lòng.
Đợi khi Sở Lạc Nhất thong dong đi tới cổng, Lục Tư Thần đã sắp nổi nóng với lính gác cổng. Nhưng khi nhìn thấy Sở Lạc Nhất, cô ta phát hiện ra đối tượng mà cô ta cần nổi nóng không phải lính gác, mà là người đang bước tới.
“Sở Lạc Nhất, sao cô lại ở đây?” Lục Tư Thần gào ầm lên, chỉ vào Sở Lạc Nhất, hỏi lính gác cổng, “Tại sao cô ta vào được, cô ta là ai chứ?”
Anh lính gác vẫn đứng thẳng tắp, “Cô Sở là em gái của Lữ đoàn trưởng.”
Sở Lạc Nhất lơ đãng liếc mắt nhìn anh lính gác. Vì không để Lục Tư Thần làm loạn trước cổng quân doanh, anh trai này đổ vạ hay đó.
“Lục Tư Thần, cô không biết chữ à, tám chữ “vệ binh thần hành, bất khả xâm phạm” to như thế này mà cô không nhìn thấy hả? Với cả, lúc đến không nhìn thấy khu quản lý quân sự thì đừng hô biểu ngữ ồn ào hay sao?” Sở Lạc Nhất nhẹ nhàng nói, tỏ ý cho lính gác mở cổng rồi đi ra ngoài.
Sắc mặt Lục Tư Thần vô cùng khó coi, “Cô là em gái của Sở Húc Ninh?”
Sở Lạc Nhất quay đầu nhìn anh lính gác. Anh lính gác đứng thẳng thớm, mắt không liếc ngang liếc dọc, tỏ vẻ không nhìn thấy cái gì hết.
Sở Lạc Nhất cảm thấy, anh chàng này mà làm lính gác cổng thật quá đáng tiếc.
“Cô quản được việc tại sao tôi lại ở đây à? Cô đến tìm Cố Tỉ Thành phải không? Anh ấy không ở đây.” Sở Lạc Nhất nói thẳng.
“Sở Lạc Nhất, cô giữ chút thể diện đi được không?” Lục Tư Thần the thé rít lên, “Cô có thể đừng quấn riết lấy chồng chưa cưới của tôi nữa được không?”
“Chồng chưa cưới của cô?” Sở Lạc Nhất nói rồi đưa mắt nhìn xung quanh. Cô biết hôm nay sẽ có một số chị dâu tới đây, “Tôi nghĩ chúng ta cần tìm một nơi nào đó để nói chuyện tử tế về vấn đề này.”
Sở Lạc Nhất nói rồi, đi vượt qua cô ta, bước ra ngoài.
“Này, Sở Lạc Nhất.” Lục Tư Thần giận dữ, quay người đuổi theo, đưa tay nắm lấy cổ tay cô, “Cô có ý gì hả?”
Sở Lạc Nhất vẫn giữ dáng vẻ thiếu đòn như lợn chết không sợ nước sôi, “Lục Tư Thần, giữ chút thể diện cho bản thân đi, đừng làm ầm ĩ trước cổng quân doanh nữa, đến lúc đó không ai còn mặt mũi đâu.”
Lục Tư Thần nhìn cô gái đang hất tay mình ra rồi bỏ đi. Cô ta tức giận giậm chân nhưng vẫn đuổi theo. Tuy cô ta hống hách ương ngạnh nhưng cũng không làm những chuyện mà một mụ đàn bà chanh chua sẽ làm.
Điều này coi như một điểm mà Sở Lạc Nhất khá tán thưởng Lục Tư Thần. So với những kẻ thứ ba hở ra là chửi đông đổng rất đanh đá, tố chất của Lục Tư Thần đã tính là cao rồi.
Phía sau phòng tiếp khách có một trung tâm thương mại không tệ, ở tầng một có quán cà phê, là nơi lần trước Cố Tỉ Thành từng dẫn cô đến. Cô rất thích khung cảnh ở đó, cho nên Cố Tỉ Thành dẫn cô đến đó rất nhiều lần.
Nhưng lần này, cô còn dẫn theo tình địch đến, đúng là tạo hóa trêu ngươi!
Bình luận facebook