Đầu của Sở Lạc Nhất cứ ngó qua ngó lại theo hướng mấy chai rượu, nhìn thôi mà cô cũng cảm thấy đau cả lòng!
Tốc độ lần này nhanh hơn lần trước rất nhiều, tất cả mọi người đều quan sát lần thi đấu này một cách chăm chú không chớp mắt, căng thẳng nhìn đến khi cái chai cuối cùng được ném lên trời.
Sở Lạc Nhất ngẩng lên, thấy cái chai bị lệch đi một khoảng cách nhất định vì chịu ảnh hưởng của quạt gió, rồi nhìn họ nổ súng.
Tiếng súng vang lên cùng một lúc, Sư Niệm không khỏi cau mày, tay cũng run lên.
“Đoàng...”
Cái chai cuối cùng vỡ nát giữa không trung, là bị Sở Húc Ninh bắn trúng.
Vậy cũng có nghĩa là Sư Niệm thua.
Mọi thứ đều kết thúc cả rồi.
Ngoài tiếng quạt gió vẫn đang thổi vù vù ra, xung quanh đều yên tĩnh hết cả lại.
Sư Niệm từ từ buông súng, day day cánh tay mỏi nhức của mình.
“Đệch, tôi đã nhìn thấy gì thế này?”
“Chị dâu ngầu quá đi mất thôi, chị dâu, chị chính là thần tượng của em.”
“Đây gọi là song vương đấu, vương bài đấu vương bài đấy à, thế này rõ ràng là chị dâu thắng rồi còn gì.”
“Đúng đó, Lữ đoàn trưởng, anh bao tuổi rồi, lúc anh tập bắn súng chị dâu còn chưa ra đời nữa kìa, thế mà anh chỉ thắng người ta có một chai, vậy là thua rồi.”
Sở Lạc Nhất: “...”
Cái kiểu giải thích cưỡng ép này Sở Lạc Nhất cho điểm tuyệt đối. cứ tính từ lúc Sở Húc Ninh sờ vào súng là sáu tuổi cho đến giờ thì cũng sắp ba mươi năm rồi. lúc đó kể cả có là mẹ của Sư Niệm thì cũng mới chỉ có mười mấy tuổi thôi, đừng nói tới Sư Niệm, ngay đến mẹ chị ấy cũng vẫn còn là một đứa trẻ nữa kìa.
Sở Húc Ninh cũng buông súng. Sư Niệm nhún vai, “Em thua rồi.”
Thua hết rồi.
Tựa như từ trước đến giờ cô chưa từng thắng bao giờ cả, hạnh phúc chỉ như phù dung sớm nở tối tàn, giống như khi chai rượu vỡ vụn để xuất hiện ra khóm hoa kia, nó cũng chỉ là một thứ thoáng hiện ra rồi biến mất thôi.
Sư Niệm nhét hai tay trong túi áo, đi qua Sở Húc Ninh.
“Chị Niệm Niệm.” Sở Lạc Nhất vội đuổi theo.
Sở Húc Ninh rũ mắt, không ai biết được anh đang nghĩ gì.
“Ép cô ấy thi một hiệp chỉ để chứng minh trừ thắng chuyện này ra thì những chuyện khác đều thua hết cả à?” Tần Thiếu Bạch bỗng lên tiếng.
Sở Húc Ninh ngoảnh lại, nhìn Tần Thiếu Bạch đang cười cười.
Rốt cuộc thì tại sao anh lại ra đây để thi với Sư Niệm, vì anh không muốn trông thấy Sư Niệm đứng cạnh người đàn ông khác!
Mà vừa rồi căn bản anh không hề thắng, rõ ràng anh thấy lúc bắn phát súng cuối cùng tay Sư Niệm đã run lên, nếu không ai thắng ai thua căn bản không thể chắc được.
Sở Lạc Nhất đuổi theo Sư Niệm, choàng lấy cổ cô, hai người bước đi trên nền tuyết, “Vừa rồi chị thả hả?”
“Có đâu, tự dưng bị đau bụng nên mới bị chậm một bước, hơn nữa phát súng đấy nếu chị không chậm thì cũng chưa chắc thắng được. Lúc thi Sở Húc Ninh đã nhường chị vài lần rồi, chị biết chứ.” Sư Niệm nhìn Sở Lạc Nhất một cái rồi lại bước tiếp.
Sở Lạc Nhất dừng lại, lo lắng hỏi: “Bụng chị không sao chứ?”
“Không sao, chỉ đau chút chút thôi, chắc vì căng thẳng quá nên bị chuột rút.” Sư Niệm nắm lấy cái tay Sở Lạc Nhất đang khoác lên vai mình, bước từng bước trên nền tuyết lưu lại dấu chân mình.
“Vừa rồi tại sao chị không nói nếu chị thắng thì không được ly hôn, điều kiện tốt như thế, hơn nữa em cảm thấy có lẽ anh Húc Ninh cũng đang đợi cơ hội này mà.”
“Bao Đậu, trong từ điển của chị, hai chữ “đánh cược” không dùng trong hôn nhân. Duy trì một cuộc hôn nhân như vậy không phải là điều chị muốn.” Sư Niệm để lại một hố tuyết sâu trên nền đất, “Yên tâm đi, chị sẽ không ly hôn đâu.”
“Em thương chị quá.” Sở Lạc Nhất thật tâm nói.
Bình luận facebook