Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 337
Thủy An Lạc nghe thấy cái giọng hả hê của Sở Ninh Dực, trong lòng lại âm thầm khinh bỉ anh một chập.
Cô không ngờ, Sở tổng lạnh lùng kiêu ngạo lại là loại người như vậy.
"Tiểu Bảo Bối, sau này chỉ được gọi mami, không được gọi daddy, biết chưa?" Thủy An Lạc hờn giận cúi xuống trách cậu con trai nhà mình, nhưng rồi nghĩ đến việc anh cũng không nghe thấy con trai gọi daddy nên cô cũng yên tâm hơn một chút.
"Phì~" Tiểu Bảo Bối được mẹ giữ lấy cánh tay đang nhảy nhót trên đùi của mẹ, những ngón tay nhỏ bé chỉ ra ngoài.
Thủy An Lạc bế cu cậu dậy, xe tập đi mới mua cho nhóc để ở bên kia mất rồi nên giờ chẳng có gì cho thằng bé chơi với gào thét cả.
Còn Tiểu Bảo Bối sau khi xuống nhà, hai mắt bắt đầu đảo quanh, rõ ràng là đang muốn tìm ngựa yêu của mình.
"A?" Tiểu Bảo Bối quét mãi không thấy đâu, quay sang chớp mắt hỏi mẹ, ngựa yêu của con đâu mất rồi?
Lúc này Sở Ninh Dực đang ngồi trên sofa xem tivi, nghe thấy tiếng bập bẹ hỏi dò của con trai, anh ngoảnh lại nhìn thằng bé.
"Ngựa yêu mất rồi, con tự bò chơi đi." Thủy An Lạc nói rồi cúi người xuống đặt Tiểu Bảo Bối vào thánh địa của riêng mình nhóc, dưới đất lót một lớp đệm dày, ngoài đồ chơi ra cũng không có gì khác nên Thủy An Lạc không sợ cậu nhóc sẽ bị va đập vào đâu.
"Ngựa yêu gì?" Sở Ninh Dực cau mày, đặt điều khiển xuống, nhìn con trai đang bò đến chỗ mình, cánh tay tròn lẳn như ngó sen của Tiểu Bảo Bối ôm chặt lấy đùi của daddy, lấy đó làm điểm tựa để đứng lên.
Sở Ninh Dực vốn định bế cu cậu lên, nhưng sau khi nhìn thấy động tác của cậu nhóc, anh khẽ nhướng mày rồi ngồi im luôn.
Thủy An Lạc nhận được điện thoại của bệnh viện, nói là sáng nay không cần đi làm, chiều nếu ngớt mưa thì tính sau.
Cô bĩu môi, đặt điện thoại xuống bàn rồi đi thẳng vào bếp.
Tiểu Bảo Bối vật lộn một hồi, cuối cùng vẫn thất bại, cái mông nhỏ ngồi phịch xuống đất.
"Oa..." Nhóc con không chịu nổi đả kích từ sự thất bại này, ngẩng đầu lên nhìn daddy nhà mình rồi òa khóc.
Sở Ninh Dực túm lấy thân hình bé nhỏ của cu cậu đặt lên đùi mình, anh đỡ lấy hai cánh tay của Tiểu Bảo Bối để nhóc đứng dậy, "Bé ngốc."
"Ngô~" Tiểu Bảo Bối không biết nói chữ "ngốc" nhưng vẫn cố học nói theo ba.
Sở Ninh Dực ngẩn ra, sau khi xác định đúng là Tiểu Bảo Bối đang học nói theo mình, anh liền tranh thủ cơ hội "Gọi daddy, daddy nào..."
"Đe, đe~"
Tiểu Bảo Bối tiếp tục lặp lại một chữ vừa mới học được, tuy rằng cậu nhóc chẳng biết nó có nghĩa là gì cả.
Thủy An Lạc ngoái ra sau nhìn hai ba con đang chơi trong phòng khách. Cô muốn lấy điện thoại ra chụp để mọi người thấy Sở tổng vĩ đại lạnh lùng thường ngày ở nhà hay đùa với con trai mình thế nào quá đi mất.
Một Sở tổng hài hước như thế này, không biết có thể bán tin lấy tiền được không nhỉ.
"Em bỏ ngay cái suy nghĩ đó đi cho anh.”
Thủy An Lạc đang bám vào cửa phòng bếp nghĩ thì giọng điệu lạnh lùng của Sở Ninh Dực bỗng vang lên.
Thủy An Lạc lườm anh một cái rồi quay trở lại bếp, có điều lúc cô đang nghĩ xem nên nấu món gì thì lại có chuông cửa. Thủy An Lạc ngoảnh lại nhìn cái người vẫn đang ngồi trên sofa đùa với con trai kia, mới đầu cô hơi nhấc chân lên rồi nhưng lại đặt xuống.
Cô bị hội chứng Stockholm* hả? Cư nhiên phản ứng đầu tiên lại tự muốn ra mở cửa mới sợ chứ?
*
Stockholm: Hội chứng Stockholm hay quan hệ bắt cóc là thuật ngữ mô tả một loạt những trạng thái tâm lý, trong đó con tin lâu ngày chuyển từ cảm giác sợ hãi, căm ghét sang quý mến, đồng cảm, có thể tới mức bảo vệ và phát triển phẩm chất xấu của kẻ bắt cóc.
Theo nhà phân tâm học Anna Freud: Hội chứng Stockholm không những chỉ phát triển ở những nạn nhân bắt cóc mà còn có thể xuất hiện dưới bất cứ ai nằm trong dạng quan hệ "vô cùng thân thiết và gần gũi trong đó một người xúc phạm, đánh đập, đe dọa, hành hạ (tâm lý hoặc/và thể xác) người còn lại.")
"Sở tổng, ra mở cửa đi kìa." Thủy An Lạc dựa vào cửa phòng bếp, cười tít mắt nói.
"Kiaaa" Tiểu Bảo Bối học theo âm đuôi của mẹ, cũng dùng cái giọng điệu giống Thủy An Lạc để nói với daddy nhà mình.
Sở Ninh Dực quay lại lườm cô một cái, làm gì có chuyện có người ở nhà mà Sở tổng vĩ đại là anh phải ra ngoài mở cửa hả?
Nhưng Thủy An Lạc càng không có ý định ra mở, chỉ nhìn anh cười tít mắt.
<!--Nhóm dịch: Mèo Xinh-->