Sở Vi vẫn ôm khư khư tấm ảnh chụp chung với thím Vu ngồi trên giường, ngón tay thon dài vuốt ve lên nụ cười dịu dàng của thím Vu.
Nếu hôm đó cậu không từ chối bà, có lẽ bà cũng sẽ không ra đi với nhiều tiếc nuối như thế.
Những ngày sống ở Sở gia, ai cũng đối xử rất tốt với cậu, bà là người tốt nhất, cũng dạy cậu nhiều điều nhất, là bà đã dạy cậu lúc nào cũng phải nhớ ơn, là bà đã nói cho cậu biết, trên đời này, cậu vẫn còn có người thân thân thiết nhất.
Hồi cậu và cậu Hai đi tập Taekwondo, về tới nhà thấy người cậu bị thương, bà luôn vừa lo lắng vừa cẩn thận bôi thuốc cho cậu.
Cậu với cậu Hai ra ngoài vài ngày, bà luôn bất an đợi cậu về, mắng cậu không liên lạc gì với gia đình.
Lúc cậu thi đứng thứ nhất, tan học về nhà sẽ luôn nghe thấy bà khoe với mọi người bên ngoài rằng cháu nội bà giỏi giang thế nào, thông minh ra sao.
Cậu vẫn luôn là niềm tự hào của bà, nhưng đến cuối cùng, cậu lại khiến bà thất vọng nhất.
Sở Lạc Duy đẩy cửa đi vào, đây là căn phòng duy nhất không sáng đèn ở Thấm Tâm Viên, bên trong tối kịt.
Sở Lạc Duy bật đèn lên, người ngồi trên giường theo bản năng che mắt lại.
“Tôi không sao, cậu ra ngoài trước đi.” Sở Vi khẽ nói.
“Cậu nhìn xem giờ cậu thành ra bộ dạng gì rồi? Cậu thế này mà gọi là không sao hả? Nếu bà trông thấy cậu thế này sẽ đau lòng đến mức nào chứ?” Sở Lạc Duy lớn tiếng nói, đi tới kéo luôn Sở Vi dậy, “Cậu nhìn mình đi, bà vẫn còn đang nhìn cậu mà cậu lại thành ra thế này à!”
Sở Vi bị Sở Lạc Duy kéo một cái, vì mấy ngày không ăn uống gì nên không khỏi ngã nhào xuống đất. Sở Lạc Duy đi tới tóm lấy cổ áo cậu, lấy mất khung ảnh khỏi tay cậu, “Cậu bỏ ra, cậu muốn để bà tận mắt trông thấy cái bộ dạng người không ra người, quỷ không ra quỷ này của cậu hay sao?”
“Trả cho tôi, cậu trả lại cho tôi.” Bị giật mất khung ảnh, Sở Vi bỗng như phát điên mà gào lên. Cậu nhào tới chỗ Sở Lạc Duy, hai người lao vào quần nhau, không hề tính toán gì, chỉ lao vào đấm đá đối phương như phát điên.
Kiều Vi Nhã đứng ngoài cửa vẫn cắn môi nhìn, còn phải cẩn thận nhìn đằng sau. Khi thấy Sở Ninh Dực đi xuống, cô vội lớn tiếng kêu lên: “Đừng đánh nữa, hai người đừng đánh nhau nữa mà.”
“Làm cái gì đấy?”
Giọng Sở Ninh Dực vang lên, Kiều Vi Nhã bất giác giật bắn cả mình, lùi lại một bước theo bản năng.
Mà giọng nói của Sở Ninh Dực cũng đã cắt ngang được trận đánh nhau của hai người kia.
“Xương cốt của thím Vu còn chưa lạnh, hai đứa đã đánh nhau, có nhiều sức thế thì quỳ đó cho ba, để thím Vu nhìn xem hai thằng mất nết bà mất công nuôi lớn đang làm cái gì đây!” Sở Ninh Dực trầm giọng nói xong quay người đi thẳng, “Không được cho ai mang cơm vào cho chúng nó hết.”
Nói xong, Sở Ninh Dực bỏ lên lầu, đám người giúp việc đứng ở dưới run cầm cập.
Kiều Vi Nhã nhìn hai người bên trong đang nằm chuyển sang quỳ, lại quay lại nhìn theo Sở Ninh Dực đã khuất bóng sau khúc quanh. Cô vội đi vào quỳ xuống cạnh họ, “Hai người muốn chết hả.”
Sở Lạc Duy và Sở Vi đưa mắt nhìn nhau một cái xong cũng mặc kệ đối phương, không thèm đoái hoài gì nữa, nhưng tư thế quỳ vẫn thẳng tắp.
“Quỳ đi, quỳ đó đi, anh em tình thâm như thế cứ quỳ đi bái đường với nhau luôn đi cũng được, như thế bà cũng không cần phải lo lắng cho chuyện đại sự của anh nữa.” Kiều Vi Nhã nói xong đi thẳng ra ngoài, tiện thể còn đóng sầm cửa lại cho bọn họ.
“Muốn quỳ với tôi thì nói rõ ra, ra tay nặng thế làm gì?”
“Tôi nhổ vào, ông đây bị bệnh chắc, quỳ với cậu là ra tay còn nhẹ đấy.”
Sở Vi hơi cúi đầu, rồi lại khẽ bật cười.
Ít nhất, cậu vẫn còn người thân.
Bình luận facebook