Cố Tỉ Thành nói xong cũng thấy hơi thấp thỏm, vì anh không biết liệu Sở Lạc Nhất có thừa nhận chuyện này không.
Thật ra phản ứng vừa khóc vừa cười này của cô khiến Cố Tỉ Thành cảm thấy rất bồn chồn, thật sự không thể nắm bắt được suy nghĩ của cô bé này.
“Anh vĩ đại quá nhỉ.” Sở Lạc Nhất nghiến răng nghiến lợi hỏi.
“Chủ yếu là muốn trở nên vĩ đại cùng với em.” Cố Tỉ Thành khúm núm đáp.
Sở Lạc Nhất bỗng muốn tát chết anh ngay tức khắc.
Nhưng tiếc là cô không nỡ, đáng chết đến nỗi không nỡ ra tay.
Cố Tỉ Thành khẽ giơ tay lên. Anh không chắc là cô có nắm lấy tay anh không, nhưng anh vẫn muốn thử, muốn thử xem liệu mình có trở thành người mà cô không nỡ từ bỏ hay không.
Sở Lạc Nhất thấy tay anh dừng lại giữa không trung. Cô biết một khi mình nắm lấy bàn tay này thì sẽ không bao giờ có quyền được thái độ nữa, cũng có nghĩa là cô không thể bỏ được bàn tay đẹp đến mức khiến người ta phát điên này.
Cánh tay của Cố Tỉ Thành rất đau, nhưng anh không nói. Anh đang đợi, đợi xem Sở Lạc Nhất sẽ nắm lấy tay anh hay quay người bỏ đi.
Hai người đều đang đợi, chỉ là không biết đang đợi cái gì.
Bất chợt, Sở Lạc Nhất xoay người đi thẳng ra ngoài.
Cố Tỉ Thành: “...”
Trong mắt Cố Tỉ Thành ánh lên vẻ tuyệt vọng, cuối cùng cô vẫn lựa chọn buông tay.
Cố Tỉ Thành cười khổ, sau đó từ từ hạ cánh tay đang đau nhức nhối của mình xuống.
“Rầm...”
Cố Tỉ Thành vừa hạ tay xuống, cảm giác đau khổ còn chưa được lên men đủ độ, cửa phòng bệnh đã bị khóa chặt lại. Lúc Cố Tỉ Thành ngẩng lên thì đã bị ai kia đè xuống giường. Anh không chịu nổi phải hít một hơi, còn chưa kịp lên tiếng môi đã bị người bên trên hôn lấy.
Cố Tỉ Thành anh đang bị người ta cưỡng hôn?
Một tay anh nắm lấy cánh tay Sở Lạc Nhất, đẩy cô ra một khoảng cách nhất định. Anh thấy vành mắt đỏ của cô, “Bảo bối...” Cố Tỉ Thành lên tiếng, giọng khản đặc.
Anh không hiểu vừa rồi tại sao cô lại ra ngoài, lại càng không hiểu tại sao cô quay trở lại.
Hai mắt Sở Lạc Nhất đỏ hết cả lên, gắt gao nhìn thẳng vào mắt Cố Tỉ Thành, bàn tay nhỏ bé không nghe lời mà cởi nút áo bệnh nhân của anh.
“Bảo bối.” Cố Tỉ Thành giữ chặt lấy tay cô, “Em đừng làm loạn.” Tuy đây là lời trách cứ, nhưng giọng nói cũng đã khàn hơn rất nhiều.
Sở Lạc Nhất cúi xuống cắn lên môi anh, gần như đã bức điên người đàn ông dưới thân mình.
Hay nói cách khác là đã điên rồi!
Sở Lạc Nhất cắn xong lại ngẩng lên nhìn người đang hít thở dồn dập kia, “Em vừa hỏi bác sĩ rồi, anh bị thương ở vai, không gây trở ngại đến việc anh làm những chuyện khác.”
Sở Lạc Nhất nói xong liền bị Cố Tỉ Thành đè ngược xuống, thế ra vừa rồi cô ra ngoài là để hỏi chuyện này sao?
“Em...” Cố Tỉ Thành dở khóc dở cười.
Sở Lạc Nhất vươn tay ôm lấy cổ anh, chân không yên phận cứ cạ tới cạ lui vào đùi Cố Tỉ Thành. Cô muốn cho mình một lý do để không còn đường lui nữa, cách tốt nhất chính là trao thân mình cho anh.
“Em bảo với bác sĩ là anh bảo em đi hỏi.” Sở Lạc Nhất khẽ nói.
Cố Tỉ Thành: “...”
Cố Tỉ Thành cúi luôn xuống hôn lấp môi cô, cánh tay không bị thương nhanh nhẹn cởi áo cô ra, “Bảo bối, em không còn cơ hội để hối hận nữa rồi.” Nói xong, làn môi nóng rực rời khỏi môi cô.
Ánh mặt trời của buổi sáng đầu tiên trong năm mới đã lên cao, nhưng nhiệt độ trong phòng dần dần nóng lên đến mức không ai có thể nói rõ được giới hạn của nó.
Sở Lạc Nhất cảm nhận được cơ thể đang bị anh khiêu khích. Cô ôm chặt lấy cổ anh, cảm nhận nỗi đau mà anh mang đến cho cô, cắt đứt mọi đường lui của chính mình.
Bình luận facebook