Buổi tối, Sở Vi vừa vào đến phòng, Lạc Duy cũng theo vào cùng luôn.
Sở Vi quay lại “ê” một tiếng, “Cậu đâu phải là người hóng hớt như vậy đâu.”
Sở Lạc Duy đứng dựa vào cửa nhìn người ngồi xuống giường bên kia, “Ai thèm hỏi cậu chuyện đi xem mắt.”
“Cậu còn nói xem mắt.” Sở Vi gắt lên, tóm cái gối muốn ném qua.
Sở Lạc Duy nhún vai, “Ra ngoài xem đi, tỉ lệ người xem sắp đuổi kịp vị trí thứ nhất rồi kìa.”
“Nhanh thế á?” Sở Vi bỏ gối xuống, đi theo Sở Lạc Duy ra ngoài. Con số trong laptop để trong phòng khách vẫn đang tiếp tục đi lên, mười hai giờ tối nay chắc là có thể cách vị trí thứ hai một khoảng cách bằng cả con đường.
Hai người đập tay với nhau, tin tức của họ có thể thu lưới được rồi.
“Giờ thì tốt rồi, cuối cùng cũng có thể yên tâm ngủ một giấc.” Sở Vi nói rồi xoa xoa eo mình đứng dậy về phòng.
“Này, chuyện cậu đi xem mắt.” Sở Lạc Duy vừa nói tới đây đã bị Sở Vi ném gối vào người.
“Cậu im miệng đi,“ Sở Vi nói xong bỏ về phòng luôn.
Sở Lạc Duy đắc ý cười cười.
Cố Tỉ Thành ở trong bệnh viện ba ngày mới xuất viện. Ba ngày hôm nay Sở Lạc Nhất vẫn luôn ở bên anh. Điều này đã chọc giận Sở Ninh Dực, thế nên Sở Lạc Nhất chỉ có thể xị mặt ra về nhà trước, còn Cố Tỉ Thành cũng về quân doanh ở thành phố B. Hai người lại bắt đầu những ngày tháng tâm tình qua điện thoại.
Tết năm nay tựa như không có gì xảy ra, nhưng lại giống như đã xảy ra rất nhiều chuyện.
Ví dụ như họ đã mất đi một người rất quan trọng trong cuộc đời này.
Ví dụ như có người đã thực hiện được một chuyện rất quan trọng trong đời.
Ví dụ như...
Có người bắt đầu đi xem mắt rồi.
Và trong lúc Tết dần hết, Cố Tỉ Thành và Sở Lạc Nhất cũng bắt đầu lên kế hoạch cho chuyện hành hương.
Ngày mùng tám Tết, Cố Tỉ Thành xin nghỉ mười ngày, đưa Sở Lạc Nhất về quê ngoại của anh.
Đó là một làng chài gần thành phố B, môi trường xung quanh có thể sánh được với các khu nghỉ dưỡng, mà lúc Sở Lạc Nhất đến đây mới biết đây là sản nghiệp đứng tên bà ngoại Cố Tỉ Thành. Điều đó cũng có nghĩa bà là “Tổng giám đốc” của “khu nghỉ dưỡng này”.
Sở Lạc Nhất lẳng lặng nhìn Cố Tỉ Thành: “Quê?”
Lúc này hai người đang đứng trước cổng thôn của làng chài, trước cửa nhà nào nhà nấy đều treo ít hoặc nhiều cá khô.
Cố Tỉ Thành sờ sờ chóp mũi, “Trưởng thôn, trưởng thôn.”
Sở Lạc Nhất bất chợt cảm thấy anh đẹp trai nhà giàu nhà cô đúng là được rát vàng mà.
Cố Tỉ Thành dắt tay cô đi vào, “Bà ngoại anh trước đây quanh năm ở nước ngoài, sau khi ông ngoại mất bà mới về đây định cư. Lúc đó làng chài này sắp bị bán cho người khác làm khu nghỉ dưỡng. Nhưng nơi đây lại có ý nghĩa rất lớn với bà cho nên bà anh đã mua hết lại, vẫn cố gắng duy trì và bảo tồn dáng vẻ vốn có của nó.”
“Bà ngoại anh giàu ghê, nói mua là mua hết luôn.” Sở Lạc Nhất cười ha hả.
Gió biển mùa đông cũng không lạnh, thổi vào mặt ngược lại có cảm giác ấp áp.
Cố Tỉ Thành không phát biểu ý kiến về chuyện này.
Bà ngoại Cố Tỉ Thành sống trong căn biệt thự bên biển, một căn nhà sát biển rất đẹp.
Lúc họ đi vào, một bà lão đang ở trong vườn tỉa tót hoa của mình, nghe thấy tiếng mới quay lại.
Trông thấy hai người, bà hơi nheo mắt lại, sau đó ánh mắt hướng về Sở Lạc Nhất.
Sở Lạc Nhất ngoan ngoãn chào một tiếng bà ngoại giống Cố Tỉ Thành.
Nhưng bà cụ có vẻ hơi nóng tính, chỉ hừ một tiếng rồi bỏ luôn vào nhà.
Sở Lạc Nhất: “...”
Đây là tín hiệu không thích cô đấy à?
Sở Lạc Nhất ngẩng lên nhìn Cố Tỉ Thành. Cố Tỉ Thành vỗ vỗ tay cô an ủi, sau đó đưa cô vào nhà, “Bà ngoại anh tính tình hơi trẻ con, nhưng con người bà rất tốt. Bà chỉ muốn ra oai phủ đầu với em chút thôi.”
Bình luận facebook