Sư Niệm đi đến cửa vẫn còn suy nghĩ xem người bên ngoài rốt cuộc là ai. Khi mở cửa ra, nhìn thấy người đứng bên ngoài cô liền sửng sốt một chút, sau đó mới nhìn ra phía sau, không phát hiện ra bất cứ người nào mới xác định người gõ cửa là Sở Húc Ninh, “Anh không mang chìa khóa à?”
Sở Húc Ninh vào cửa, sau đó quay lại nhìn cô đóng cửa lại, “Em ở nhà còn bắt anh phải tự mở cửa à?”
Ặc?
Sư Niệm chớp mắt, nói vậy thật là ngượng quá đi!
Nhưng nghe vào tai lại thấy hạnh phúc khác thường!
Cho nên Sư Niệm cúi đầu nở nụ cười. Có điều khi nhìn thấy Sở Húc Ninh đằng trước dừng lại, cô nhìn theo tầm mắt của anh, vừa hay nhìn thấy chiếc đàn đã được lắp xong.
Sư Niệm thấy Sở Húc Ninh nhíu mày, vội vàng nói, “Cái này, cái này là quà sinh nhật em tặng anh, cho nên~”
“Đàn piano?” Sở Húc Ninh hình như có chút không hiểu nổi suy nghĩ của vợ mình. Anh quanh năm suốt tháng cũng chỉ về nhà để nghỉ ngơi một lúc, nhưng vợ anh lại tặng đàn cho anh, thật là quái dị.
Sư Niệm chớp mắt, “Anh đàn hay lắm mà!”
“Nơi này cách âm cũng không được tốt, em muốn tầng trên tầng dưới đến phàn nàn à?” Sở Húc Ninh quay lại nhắc nhở Sư Niệm.
Sư Niệm: “...”
Chưa hề nghĩ tới!
Nhưng cô đã mua mất rồi, còn làm sao được?
“Nhưng mà...” Sư Niệm có chút mất mát, còn tưởng là anh ấy sẽ thích chứ.
Đối với Sở Húc Ninh, đàn piano không có thích hay không, anh chỉ thích Sư Niệm, không hơn.
Cho nên, vào lúc Sư Niệm đang thấy hụt hẫng, Sở Húc Ninh vươn tay ôm lấy cô, sau đó đặt một nụ hôn lên má cô, “Anh đã có món quà tuyệt vời nhất rồi, đặt cái đàn này ở đây thực sự không cần thiết, hơn nữa hai năm nữa rất có thể anh sẽ được gọi về thành phố A.”
“Anh sẽ được điều về thành phố A?” Sư Niệm đột nhiên kinh ngạc kêu lên, “Sao anh không nói sớm, em vừa mới bảo chị Tám bán cái nhà ở thành phố A đi mất rồi!”
Sở Húc Ninh hơi nhướng mày, “Anh còn cần vợ phải nuôi à?”
Ơ kìa...
Được rồi, anh không cần.
“Vậy cái đàn này làm thế nào đây? Em đã lỡ mua mất rồi.” Sư Niệm buồn bực nói, không phải tức giận vì anh không nhận món quà của mình, mà là cảm thấy mình đã làm một việc thật vô dụng, chỉ mới cảm thấy anh sẽ thích đã đi mua về mà chẳng hề nghĩ xem có hữu dụng hay không.
Cho nên dù nói thế nào đi chăng nữa, đều là do cô không suy nghĩ chu đáo ngay từ đầu, cho nên mới thành ra như vậy.
Sở Húc Ninh vỗ vỗ đầu cô, “Bánh kem đâu?”
Sư Niệm chỉ vào phòng bếp, “Cái đàn làm sao bây giờ?”
“Chuyển về thành phố A thôi, cũng đâu có lớn lắm.” Sở Húc Ninh nói, đi thẳng vào phòng bếp.
Sư Niệm đột nhiên phản ứng kịp, không nhịn được hét to một tiếng, “Anh chờ đã, em còn chưa làm xong!”
Đáng tiếc, chờ Sở Húc Ninh bước vào, tất cả đã muộn.
Sư Niệm một tay che mặt, Sở Húc Ninh nhìn căn phòng bếp đầy bột mì, dưới đất còn dính đủ loại bơ, chỉ cần bước một bước vào, tuyệt đối sẽ giẫm phải mấy thứ không sạch sẽ gì.
“Em... em còn chưa có dọn xong.” Sư Niệm lúng túng nói, gương mặt nhỏ nhắn sắp đỏ đến xuất huyết.
Xong rồi, xong rồi, nhất định anh ấy sẽ cảm thấy mình thật ngốc, làm sao giờ?
Sở Húc Ninh quay đầu lại, chỉ chỉ mặt đất. Sư Niệm vội vàng bước qua kéo anh ra ngoài, “Không nhìn thấy, không nhìn thấy, anh không thấy gì hết, anh đi ra ngoài trước đi, em sẽ xong ngay thôi.”
Sư Niệm nói, sau đó đẩy Sở Húc Ninh ra ngoài.
Sở Húc Ninh nhìn cánh cửa phòng bếp đã bị đóng lại, khóe miệng không kìm được nhướng lên, cô nhóc này!
Bình luận facebook