Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 3481
Sư Niệm hoàn toàn không biết anh đang giận chuyện gì. Chuyện cô nhận kịch bản anh đã đồng ý rồi, sao bây giờ lại giận?
“Anh sao thế?” Sư Niệm gấp quyển kịch bản lại, theo Sở Húc Ninh về phòng. Cô vẫn phải hỏi lại vấn đề khiến cô tò mò này.
Sở Húc Ninh quay đầu nhìn Sư Niệm đang mơ màng, bỗng chốc cảm thấy mình thật nhàm chán. Chuyện này anh vốn dĩ không nói với cô, bây giờ trút giận lên người cô có tác dụng gì?
Sở Húc Ninh hít sâu một hơi rồi mới nói, “Không sao, đi ngủ đi, không còn sớm nữa rồi.”
Sư Niệm nằm xuống mà vẫn không thôi thắc mắc. Khi Sở Húc Ninh nằm xuống, cô dụi đầu vào lòng anh, ngáp một cái thật to rồi nặng nề chìm vào giấc ngủ.
Nhưng qua một lúc lâu mà Sở Húc Ninh vẫn chưa ngủ được. Bây giờ nói cho cô ấy biết thì không còn gì là bất ngờ nữa, nhưng không nói cho cô ấy biết, đến lúc đó cô dâu không xuất hiện thì phải làm sao đây?
Cho nên, Lữ đoàn trưởng Sở Húc Ninh cứ bối rối mãi.
Bởi vì công việc nên Sư Niệm phải về thành phố A, cho nên Sở Húc Ninh cũng thuận tiện về cùng cô.
Sư Niệm thu dọn đồ đạc, dông dông dài dài nói một thôi một hồi. Sở Húc Ninh chỉ đáp vài câu nhạt nhẽo, nhìn cô bỏ đồ lót vào một chiếc túi nhỏ và cả những bộ đồ thường mặc.
Sư Niệm cầm áo khoác quật cho anh một cái, “Đừng có qua loa như thế được không hả.”
“Vào xuân hàn* rồi, em đừng mặc mấy bộ đồ mỏng dính đó nữa.” Sở Húc Ninh đưa tay cầm lấy áo khoác mỏng của cô, “Đừng học theo mấy cô bé bên ngoài.”
* Xuân hàn: Giai đoạn trở lạnh của mùa xuân.
Sư Niệm chớp mắt, “Anh ơi, em vừa qua hai mươi thôi, còn chưa hai mốt nữa, sao anh nói em như bà thím vậy?”
“Em là phụ nữ có chồng rồi!” Sở Húc Ninh trực tiếp ném mấy chữ có thể đè chết người này vào mặt cô.
Sư Niệm: “...”
Thật độc ác!
Được thôi, dù sao thì ở thành phố A cũng có quần áo, không mang thì thôi.
“Cũng bớt trang điểm đi, toàn mấy thứ hóa học, không dưng bôi lên mặt làm gì?” Sở Húc Ninh vẫn chê bai như trước.
Sư Niệm bực mình. Cô kéo anh đứng dậy đẩy ra ngoài, “Đi ra, đi ra ngay, ra ngoài ngay cho em, em tự thu dọn được.”
Đàn ông bị bệnh “thẳng” mãn tính quả nhiên không dây vào được.
Sau khi bị đẩy ra ngoài, Sở Húc Ninh nghĩ ngợi. Anh quyết định nuốt ngược những lời định nói vào bụng, quay người vào bếp nấu cơm.
Lúc này Sở Lạc Nhất cũng đang thu dọn đồ đạc. Đoàn trưởng Cố vẫn còn đang giận đây.
“Người ta đi, em đi theo góp vui à?”
“Em bảo nè, Đoàn trưởng Cố, chúng ta chưa kết hôn đâu. Em cứ chỗ anh mãi như vậy, anh không cần thể diện nữa à.” Sở Lạc Nhất xì một tiếng, kéo dây khóa của vali.
Cố Tỉ Thành khựng lại, không nói năng gì.
Sở Lạc Nhất thu dọn xong, bước tới ngồi xuống bên cạnh Cố Tỉ Thành, “Em biết anh có chuyện giấu em, em đi rồi không phải càng thuận tiện cho anh à?”
“Anh...” Cố Tỉ Thành vội vàng lên tiếng, nhưng chỉ nói được một tiếng, những lời sau đó không thể thốt ra được nữa.
Gần đây, quả thật anh đang làm một chuyện quan trọng.
Hơn nữa anh phải rời khỏi đây trong khoảng thời gian sắp tới.
Nhưng chuyện này không thể nói cho Sở Lạc Nhất biết được, cũng là một chuyện anh bắt buộc phải thay Báo Tuyết làm.
“Bảo bối, anh...” Cố Tỉ Thành nói nhỏ, “Anh xin lỗi!”
Sở Lạc Nhất hít một hơi thật sâu, từ khoảnh khắc quyết định phải làm đến cùng, cô đã không còn đường lui nữa rồi.
“Rất nguy hiểm, đúng không?” Sở Lạc Nhất cúi đầu, hỏi nhỏ.
Phá kén thành bươm bướm mới có thể trùng sinh.
Báo Tuyết chân chính bắt buộc phải dùng cách này để sống lại trước mặt mọi người, cũng có nghĩa là, phải làm được một chuyện chấn động thế giới, diệt trừ một kẻ thù chung của thế giới.
Mà bắt buộc chỉ được làm một mình.
Sở Ninh Dực vạch ra ba mục tiêu giúp anh, anh bắt buộc phải chọn một trong số đó, gần đây anh bận rộn cũng vì chuyện này.
“Anh sẽ quay về.” Cố Tỉ Thành nắm chặt bàn tay Sở Lạc Nhất, trầm giọng nói, “Anh về rồi chúng ta sẽ kết hôn.”