Ngày khai giảng của Đại học Q thành phố A.
Sở Lạc Duy, Kiều Vi Nhã và Sở Vi cuối cùng cũng được khai giảng rồi.
Hai chữ “cuối cùng” kia hoàn toàn là vì thời gian gần đây Sở Vi bị Thủy An Lạc giày vò đến phát điên, cho nên người không mong đến khai giảng nhất lại là người đầu tiên chạy đi học.
Mà việc đầu tiên hội học sinh phải làm là thống kê học bổng cho học kỳ mới.
Với thành tích của Kiều Vi Nhã cũng khiến cô trở thành người có điểm cao nhất khoa Báo chí.
Cho nên, lời hứa ban đầu của Sở Lạc Duy cũng thành hiện thực rồi.
Sinh viên Đại học Q đang bàn tán sôi nổi về thành tích lần này. Mà ngoài thành tích ra, điều khiến họ hứng thú hơn là giáo viên hướng dẫn tâm lý mới đến của khoa Kinh tế.
Sở Lạc Duy gửi tin nhắn cho Kiều Vi Nhã dặn cô đến khoa Kinh tế, bảo rằng có kịch hay để xem.
Kiều Vi Nhã nhìn thấy hai chữ kịch hay, bỗng chốc quên hết những chuyện khác, quyết đoán trốn học đến khoa Kinh tế.
Sở Lạc Duy và Sở Vi luôn ngồi hàng ghế cuối cùng, cho nên Kiều Vi Nhã đi vào rất tiện, cúi người ngồi xuống bên cạnh Sở Lạc Duy, nhỏ tiếng hỏi, “Kịch hay đâu?”
Người vừa vào không để ý tới sắc mặt của Sở Vi ở một bên khác trông khó coi tới cỡ nào.
Sở Lạc Duy ra hiệu cho cô ngẩng đầu nhìn lên. Kiều Vi Nhã tò mò, ngẩng đầu lên, nhìn thấy một người phụ nữ trên bục giảng, không, nói chính xác hơn là một cô gái, trông cũng như họ vậy.
“Đây là ai thế?” Kiều Vi Nhã tò mò hỏi, nhìn thêm lần nữa. Cô cảm thấy cô gái này trông quen quen.
Sở Lạc Duy lại ra hiệu cho Kiều Vi Nhã nhìn Sở Vi. Sau cùng Kiều Vi Nhã cười hề hề một tiếng, dường như đã hiểu ra gì đó.
“Đối tượng xem mắt của anh ấy hả, sao lại chạy tới lớp các anh. Cô ấy vừa nói gì vậy? Giáo viên hướng dẫn tâm lý mới?” Kiều Vi Nhã nói nhỏ, “Lẽ nào cô ấy theo đuổi anh Sở Vi tới tận đây sao?”
“Em có thể im lặng được rồi đấy.” Sở Vi nghiêng mặt liếc cô một cái.
Kiều Vi Nhã không sợ anh, tiếp tục ngẩng đầu nhìn cô gái kia, “Gầy hơn Hân Mập của chúng ta nhỉ.”
“Mười tám tuổi, sắp học tới học hàm tiến sĩ tâm lý đấy.” Sở Lạc Duy lên tiếng nhắc nhở cô.
“IQ cao hơn Hân Mập nhà chúng ta nè, được lắm, anh Sở Vi, anh được đó.” Kiều Vi Nhã chua chát nói.
“Lăn đi chỗ khác đi...”
Kiều Vi Nhã bĩu môi, nằm bò lên vị trí bên cạnh Sở Lạc Duy, “Anh ấy bảo tôi lăn đi kìa.”
“Không sao, vóc dáng của cậu không đến mức phải lăn đâu.” Sở Lạc Duy điềm tĩnh nói, không hề để tâm tới tình của người anh em.
Sở Vi: “...”
Được thôi, cô ấy không lăn, mình lăn đi vậy.
Sở Vi thu dọn sách vở trong tay, đứng thẳng dậy, đi về phía sau, ra khỏi phòng học.
Cam Đình Đình vẫn đang nói ở trên bục giảng thấy Sở Vi đi ra mà biểu cảm khẽ thay đổi, sau đó tiếp tục giảng bài.
Kiều Vi Nhã nằm bò ra bàn, nhìn Cam Đình Đình đang giảng bài trên bục giảng, “Trông cũng xinh đẹp đấy, nhưng so với Hân Mập của chúng ta thì không đáng yêu chút nào.”
Kiều Vi Nhã rất biết bao che cho bạn mình.
Tuy Cam Đình Đình nhỏ tuổi nhưng khí chất hơn người, cho nên không vì tuổi tác mà bị coi thường, lúc này học sinh ở bên dưới cũng không dám gây rối.
“Được, đại khái tình huống của tôi là vậy, sau này các bạn có vấn đề gì có thể tìm tôi để giải quyết. Bây giờ tôi không làm phiền các bạn lên lớp nữa nhé.” Cam Đình Đình nói rồi đặt viên phấn trong tay xuống, đi ra ngài, nhưng bước chân rời khỏi phòng học có vẻ gấp gáp.
Sau khi cô gái kia đi rồi, Kiều Vi Nhã mới quay đầu nhìn ra bên ngoài phòng học, “Đuổi theo rồi này! Đúng là đẳng cấp của cô gái mạnh dạn mà!”
Bình luận facebook