An Quả Nhi vội vàng gật đầu, sau đó nhanh chóng đi ra ngoài gọi người.
Triệu Hân Hân hít sâu, hai tay đặt trên bàn, nhìn ảnh chụp để ở trên bàn, đó là ảnh chụp khi tốt nghiệp tiểu học của bọn họ.
Có bốn người trong này, hai người đã là thần thoại của giới kinh doanh, một người thì đang vui vẻ theo đuổi nghề phóng viên săn tin. Cô tuyệt đối không thể thua họ được.
Nhất là, không thể thua cái tên Sở Vi kia.
Quản lý phụ trách hạng mục này tên Vương Đại Kiều, bụng bia tròn vo, hơn nữa vừa tiến vào mặt mày đã mang vẻ không hợp tác, “Triệu tổng, có chuyện gì vậy?”
Triệu Hân Hân nheo mắt nhìn Vương tổng, ngồi xuống ghế Tổng giám đốc, nhẹ nhàng xoay ghế, sau đó nói: “Vương tổng, chuyện hợp tác với tập đoàn Mân Nhã là do một tay ông đảm nhiệm, nhưng đến bây giờ ông vẫn chưa giao tài liệu cho tôi là có ý gì? Ngấm ngầm gian lận sao?”
“Cô nói bậy bạ cái gì đấy?” Sắc mặt của Vương Đại Kiều lập tức thay đổi, “Tôi ở công ty sắp hai mươi năm, ba cô còn chưa từng nghi ngờ tôi bao giờ. Một con nhóc như cô có tư cách gì mà nghi ngờ tôi?”
Triệu Hân Hân không hề e ngại trước cơn giận của ông ta mà chỉ chờ ông ta nói hết lời, sau đó chỉ chỉ đồng hồ trên bàn để cho ông ta nhìn, “Từ lúc tôi hỏi ông về tài liệu đến giờ đã quá năm tiếng đồng hồ rồi, một bản tài liệu chỉ mất hai tiếng đồng hồ để chỉnh sửa, ông vượt quá đến tận ba tiếng đồng hồ là để làm gì?”
“Số liệu lớn, cô thì biết cái gì?” Vương Đại Kiều tức giận nói “Có bản lĩnh tự cô đi mà làm.”
Triệu Hân Hân bỗng nhiên đứng dậy, “Số liệu lớn? Vương tổng đây là đang khinh tôi còn nhỏ tuổi đúng không? Có điều dù tôi có trẻ thì cũng từng đi học, Vương tổng lấy lý do này cũng coi thường người khác quá rồi đấy!”
“Cô có giỏi thì tự đi mà làm, bây giờ tôi sẽ sai người gửi bảng số liệu cho cô. “
“Được, tự tôi làm.” Triệu Hân Hân nói, nhìn vẻ đắc ý hiện lên trên gương mặt Vương Đại Kiều, lại bỏ thêm một câu: “Nếu như tôi làm xong trong hai tiếng đồng hồ, vậy cũng chỉ có thể nói lên Vương tổng thật sự đang nuôi một đám ăn không ngồi rồi. Đám người đó không dùng cũng được, không bằng sa thải hết đi, thế nào?”
“Cô, cô nói cái gì?” Vương Đại Kiều nhất thời biến sắc mặt, vươn ngón tay mập mạp của mình chỉ vào Triệu Hân Hân, “Ba cô còn không dám nói với tôi như vậy...”
“Đó là ba tôi, không phải tôi.” Triệu Hân Hân cười nhạt nói, “Quả Nhi, đi lấy tư liệu về đây, tiện thể lấy cả danh sách nhân viên phòng kế hoạch đến đây. Tôi cũng muốn nhìn xem công ty này đang nuôi bao nhiêu kẻ ăn hại.”
Thân hình Vương Đại Kiều run lên bận bật, giống như chỉ một giây nữa thôi sẽ tức đến trúng gió.
An Quả Nhi cười híp mắt đáp lời, quả quyết chạy ra ngoài, cô ấy thích lãnh đạo như vậy.
Mà lúc này ở lầu sáu, Sở Vi đang đứng bên cửa sổ vị trí nhìn qua phòng làm việc tầng năm. Tần tổng đứng bên cạnh cậu, cũng nhìn sang theo tầm mắt cậu, “Công chúa Triệu gia là một người có cá tính, đáng tiếc không hiểu nhiều về quy củ thương nghiệp. Cô ấy làm vậy sẽ không thể thu phục được lòng người, không được khéo léo, quá trực tiếp.”
Sở Vi hơi nhếch môi: “Trên thương trường có ai lại chưa từng ngã mấy vòng, năm đó lần đầu tiên tôi với cậu Hai vấp ngã, chính là ngã trong tay anh.”
Tần tổng cười rộ lên, nhìn bên ngoài nói: “Sao thế, cậu biết cô ấy à?”
“Bạn học mười mấy năm.” Sở Vi nói, xoay người rời khỏi cửa sổ, “Tần tổng, chúng ta nên bàn chuyện hợp đồng đi.”
Tần tổng cười nhẹ: “Chỉ là bạn học thôi à?”
Sở Vi hơi nhướn mày, thản nhiên nói: “Chỉ là bạn học.”
“Vậy tôi yên tâm rồi, tôi thấy cô bé này cũng không tệ lắm, đang định ra tay đây.” Tần tổng mỉm cười nói.
Sở Vi: “...”
Bình luận facebook