Chuyện nội bộ Triệu Hân Hân còn chưa giải quyết xong thì lại nhận được tin từ tập đoàn Sở Thị gửi tới, nói rõ tình hình hiện tại.
Triệu Hân Hân còn chưa kịp phản ứng lại từ niềm vui thắng lợi đã lại bị đẩy một cái thật mạnh, lần người người đẩy cô không phải ai khác mà chính là... Sở Vi.
Còn mấy người phụ trách hợp tác với Sở Thị gần như đã bị Triệu Hân Hân đuổi đi hết.
Thế nên hiện tại cô lại phải rơi vào một cuộc chiến mới.
Trong công ty có rất nhiều người đều đang chờ xem kịch hay, muốn xem vị Tổng giám đốc mới nhậm chức này sẽ giải quyết vấn đề này thế nào, chỉ có vài người là tỏ rõ thái độ đồng ý giúp cô xử lý chuyện lần này.
Triệu Hân Hân không đi tìm Sở Vi để tranh cãi xem tại sao anh lại làm như vậy. Nếu với người lạ Sở Vi làm vậy thì đó là cách tốt nhất, nhưng cô cũng bị xem là người lạ sao?
“Chị Hân Hân, không phải các chị là bạn học sao? Sao Phó tổng Sở lại làm như vậy?” An Quả Nhi vừa chỉnh lại tài liệu cho Triệu Hân Hân vừa hỏi.
Triệu Hân Hân thoáng ngẩng lên, nhìn An Quả Nhi vẫn đang tức giận, “Thế thì sao, vì là bạn học nên cậu ấy phải chịu cái thiệt hại này sao? Làm ăn không thể làm như vậy được.”
“Nhưng mà chị Hân Hân, chị không thấy tủi thân à?” An Quả Nhi đã chuẩn bị sẵn sàng cho việc tăng ca hôm nay rồi, dù sao thì cũng còn quá nhiều việc phải xử lý, cô cũng chẳng có thời gian mà về nữa.
Tủi thân?
Triệu Hân Hân khẽ lắc đầu.
Không có đầu.
Triệu Hân Hân đi hỏi bên phía giao hàng, đúng là bên đó ký hàng loại một, vậy có nghĩa là trong quá trình trao đổi, Vương Đại Kiều đã ăn chênh lệch giá hàng. Đây cũng được coi là sai sót của công ty cô, chứ nhà cung ứng và cả Sở Thị đều chẳng có lỗi gì cả.
“Một nghìn vạn lận, chị Hân Hân, phải làm sao đây?”
Lúc này, hai người vừa ra khỏi nơi cung ứng. Bên ngoài ánh nắng quá gắt khiến người ta không thể mở mắt nổi.
Triệu Hân Hân cứ đứng như vậy dưới ánh mặt trời, mặc cho ánh nắng chiếu lên người, đến thái dương của cô cũng không khỏi giật lên.
Làm sao đây?
Cô cũng muốn biết phải làm thế nào đây.
Trong hai ngày, bên phía cung ứng không thể lấy đâu ra nhiều vật tự như vậy được, hơn nữa lô hàng loại một kia cũng sẽ bị chuyển tới chỗ cô.
Triệu Hân Hân ngoảnh lại nhìn An Quả Nhi, hóa ra Vương Đại Kiều không phải là kiếp nạn của cô, đây mới phải.
“Chắc ông trời nghĩ năng lực của chị mạnh lắm nên chị vừa mới về đã cho chị bao nhiêu vấn đề thế này rồi” Triệu Hân Hân hít sâu một hơi, “Chúng ta về trước đã, thử tìm xem còn nhà cung ứng nào khác có thể giao hàng cho chúng ta ngay được không?
“Chị Hân Hân, hình như là Phó tổng Sở” An Quả Nhi không đợi Triệu Hân Hân nói hết đã kéo tay cô, bảo cô nhìn chiếc xe cách đó không xa.
Triệu Hân Hân ngẩng lên nhìn, chiếc xe đó đúng là xe của Sở Vi.
Sở Vị trượt cửa sổ xe xuống, nhìn người đứng dưới ánh mặt trời ra hiệu cho cổ lên xe.
Triệu Hân Hân cũng không khách khí nữa mà bảo cả An Quả Nhi lên cùng. An Quả Nhi ngồi đằng sau còn Triệu Hân Hân thì ngồi ghế phụ.
Thấy hai người lên xe ngồi đàng hoàng rồi Sở Vi mới khởi động xe rời khỏi đây.
“Không biết đường lái xe tới đây à?” Sở Vi nhàn nhạt nói, nhưng lại không hề hỏi tại sao cô lại tới đây.
“Không có tiền, nghèo, không bơm nổi xăng” Giọng Triệu Hân Hân cũng nhàn nhạt như vậy. Cố với tay ra cái cốp phía trước tìm đồ ăn vặt, mấy cái này toàn là Kiều Vi Nhã bỏ vào đây từ trước.
“Còn không có cả tiền bơm xăng cơ à, đúng là nghèo thật” Sở Vi cười ngoài trong không cười nói, “Chiếc xe cậu lái đi lúc sáng cậu có chắc không phải là bơm không khí vào để đi không?”
“Cậu đến để làm tôi bực mình hơn đấy hả?” Triệu Hân Hân vừa nhai đồ ăn vặt vừa hung hăng đốp trả.
An Quả Nhi không dám ho he câu nào hết, cả hai người này đều khí thế quá.
Bình luận facebook