Cố Tĩ Thành đi tới bên giường, sau đó ngồi xuống bên cạnh Sở Lạc Nhất, nắm chặt lấy tay của cô.
Sở Lạc Nhất rụt tay lại, không cho anh chạm vào mình.
Cố Tử Thành thoáng sững ra, cánh tay vẫn dừng lại giữa không trung từ từ rụt về.
“Bảo bối, anh...”
“Hiện giờ tôi không muốn gặp anh, hơn nữa Tiểu Quỷ Quỷ đã ngủ rồi, anh đừng làm phiền giấc ngủ của thằng bé.” Sở Lạc Nhất nói rồi đứng dậy, bước ra mấy bước cách anh một khoảng
Cố Tử Thành vẫn giữ tư thế nửa quỳ, trái tim như bị ai đó bóp chặt, vừa chua xót lại đau đớn vô cùng.
Sở Lạc Nhất hít một hơi thật sâu, cố ép mình không được quay đầu lại.
Cố Tử Thành quỳ một lúc lâu mới chậm rãi đứng dậy, sau đó anh quay người đi về phía Sở Lạc Nhất, nói: “Bảo bối, ngày kia anh phải đi rồi.”
Đi?
Sở Lạc Nhất quay phắt đầu lại nhìn Cố Tử Thành, anh còn muốn đi nữa?
“Vậy anh còn trở về làm cái gì?” Sở Lạc Nhất cố gắng đề ngữ điệu của mình xuống nhưng lại chẳng thể đè nổi cơn điên đang bùng lên trong mình: “Sao anh không chết luôn ở bên ngoài luôn đi!”
Như vậy cô sẽ chỉ phải lo lắng cho anh mà không cần phải hận anh.
Thế nhưng khi nhắc tới cái chữ “chết” kia, thân thể của Sở Lạc Nhất bất giác run lên.
Cô không nên nhắc tới chữ đó.
Cố Tử Thành để có tùy ý mắng mỏ: “Anh đến thành phố J, đại khái cẩn từ ba đến năm năm mới có thể quay về.”
“Anh còn thiếu ba năm này sao?” Sở Lạc Nhất cười lạnh.
Cố Tử Thành vẫn giữ tư thế hạ mình, nhưng lần này anh thật sự bị một câu này của Sở Lạc Nhất đầm cho nhói lòng.
Đau đến không thể hít thở nhưng lại không nhìn thấy miệng vết thương, anh cần phải làm cái gì đây?
“Bảo bối, anh...”
“Tôi không muốn nghe bất cứ điều gì nữa hết! Anh muốn đi đâu thì đi đi!” Sở Lạc Nhất vừa nói vừa đẩy anh đi ra ngoài: “Đi đi, đi đi! Dù sao thì chúng ta cũng chẳng có quan hệ gì với nhau mà, không phải sao?”
Cố Tử Thành lại bị nhốt bên ngoài một lần nữa, không nhịn được siết chặt tay mình.
“Bảo bối, anh biết em oán trách anh, anh sẽ chờ đến ngày mà em tha thứ cho anh!” Cố Tử Thành nói rồi xoay người rời đi.
Sở Lạc Nhất dựa vào cửa, cố cho nước mắt của mình không rơi xuống.
[...: Thành phố J cần thành lập một đội quân mới, anh cần qua đó phụ trách chuyện huấn luyện! Bảo bối, chờ anh về rồi anh nhất định sẽ xin chuyển qua bên hậu cần! Cho dù là đi nuôi heo cũng được, anh nhất định sẽ ở bên hai me con em!
Sở Lạc Nhất nhìn tin nhắn vừa mới được gửi tới trên điện thoại, nghĩ nghĩ một hồi lại muốn cười.
Hai người họ vốn xuất phát từ tình yêu trên mạng, anh đúng là biết tận dụng tài nguyên.
Khách sạn thành phố G.
Triệu Hân Hân tỉnh dậy không thấy Sở Vị đâu, trên bàn chỉ có một tờ giấy nhắn, nói cô sau khi tỉnh lại thì thu dọn đồ đạc một chút, anh phải đi giải quyết chuyện hai người kia.
Triệu Hân Hân cầm tờ giấy che mặt mình, bây giờ nghĩ lại thì chỉ có cô lo lắng về hai kẻ đó mà thôi, Sở Vị vốn chẳng để chuyện này vào mắt, mục đích của anh chỉ là muốn chê cười có một lần mà thôi, đúng là một người đàn ông nham hiểm!
Triệu Hân Hân rời giường rồi thu dọn đồ đạc xong xuôi. Cô đứng trước gương trong nhà tắm nhìn hình ảnh phản chiếu trong đó, thế rồi không nhịn được phải đưa tay vỗ vỗ mặt mình, sao cứ có cảm giác khang khác trước kia thế nhỉ.
Mà lần này Triệu Hân Hân quyết đoán đặt vé máy bay trước khi Sở Vi quay lại, có thật sự không muốn ngồi xe nữa, mệt chết đi được.
Lúc Sở Vị quay lại, Triệu Hân Hân đã đặt vé máy bay xong xuôi. Trên cánh tay của anh có vết thương lưu lại, có lẽ là do vừa mới đánh nhau.
Triệu Hân Hân vội vàng đi tới nhìn cánh tay của anh, sau đó gọi điện thoại cho khách sạn nhờ lấy hộ thuốc khử trùng và vải xô.
Sở Vi ngồi trên ghế sofa thấy Triệu Hân Hân đang sốt sắng vì mình lại càng thỏa mãn với quyết định của bản thân hơn, may mà anh ra tay nhanh.
Nếu không để cô gái này biến thành vợ của người khác thì cái được không bù nổi cái mất rồi.
Truyện đang hot:
Tình Nhân Đẳng Cấp Thế Giới
Vợ Cũ Quay Lại: Tổng Tài Biết Sai
Cám ơn các bạn đọc đã ủng hộ
Top truyện hay nhất do độc giả bình chọn trên
Vietwriter.com
Bình luận facebook