Thủy An Lạc nói xong liền cảm thấy có thể thông được chuyện này rồi, chẳng trách Kiều Nhã Nguyễn cứ khăng khăng không chịu cho cô đụng vào di động, chắc sợ cô nói với Sở Ninh Dực xong thì anh lại nói cho Phong Phong biết đây mà.
Kiều Nhã Nguyễn đập mạnh Thủy An Lạc một cái, sau đó đẩy cô bạn mình ra: "Mày đã làm gì hả?”
"Không phải tao, mày làm gì thì có? Sao cái tên điên kia lại tới đây?" Thủy An Lạc vừa nói vừa liếc liếc về phía Phong Phong sắp bước tới.
"Có quỷ mới biết anh ta đến làm gì, chắc bị điên đấy." Kiều Nhã Nguyễn cười lạnh.
Thủy An Lạc nhìn Phong Phong tới gần phía mình thì lập tức đưa tay kéo Kiều Nhã Nguyễn ra sau lưng. Cô nhếch miệng cười khẩy nhìn về phía Phong Phong: "Phong Ảnh đế cũng muốn đến đây tìm ý nghĩa của cuộc sống nên mới tới để cứu nạn đấy hả?"
"Tránh ra." Ánh mắt của Phong Phong càng trở nên âm trầm, độc ác.
Nhưng Thủy An Lạc hoàn toàn không nhường đường, trái lại còn kéo Kiều Nhã Nguyễn ra sau lưng mình rồi nói tiếp: "Phong Ảnh đế, anh đang nói chuyện với ai đấy?"
"Thủy An Lạc, cô tưởng là Lão Đại che chở cho cô thì cô chính là bà Sở thật chắc?" Lúc này Phong Phong vẫn còn đang lên cơn điên vì trông thấy cảnh Kiều Nhã Nguyễn thân mật với Mặc Lộ Túc ban nãy.
Thủy An Lạc hít một hơi thật sâu, sau đó mỉm cười nói với Phong Phong: "Xin lỗi chứ, tôi cứ ỷ vào sự che chở của Lão Đại nhà anh mà cho rằng mình là bà Sở thật đấy thì sao nào? Nơi này không hoan nghênh anh đâu, mau cút đi!"
Kiều Nhã Nguyễn bật ngón cái tách một cái, gái nhà cô ngầu quá đi ~
"Thủy An Lạc..."
"Sao nào, muốn phạm thượng à?" Thủy An Lạc gân cổ lên nói.
"Tôi không thèm so đo với cô." Phong Phong nói rồi bước thẳng tới lôi Kiều Nhã Nguyễn đi.
"Này..." Thủy An Lạc lập tức thuận tay kéo tay phải của Kiều Nhã Nguyễn lại: "Phong Phong, rốt cuộc là anh muốn làm gì?"
"Chị dâu, đây là chuyện của tôi! Chị cứ tự lo chuyện của mình tốt đã đi!" Phong Phong vừa nói vừa dùng ánh mắt không rõ ý nhìn Mặc Lộ Túc vẫn đứng yên nãy giờ. Cuối cùng Phong Phong trực tiếp khiêng Kiều Nhã Nguyễn lên vai bỏ đi.
Thủy An Lạc còn đang định mở miệng nói gì đó, nhưng lại bị Mặc Lộ Túc kéo tay lại.
"Đàn anh?" Thủy An Lạc ngoảnh lại nhìn Mặc Lộ Túc: "Đàn anh, vừa rồi anh..."
Mặc Lộ Túc buông tay Thủy An Lạc ra, sau đó bắt tay ra sau lưng thản nhiên nói: "Trời mưa to rồi, về thôi."
Thủy An Lạc nhìn Mặc Lộ Túc rời đi, cô có thể nhìn ra là đàn anh đang tức giận, nhưng anh ấy giận cái gì chứ?
"Lạc Lạc, sao thế?"
Lúc Thủy An Lạc còn đang tò mò nhìn theo bóng lưng của Mặc Lộ Túc thì giọng của Lan Hinh bỗng vang lên.
Thủy An Lạc quay lại thấy Lan Hinh cả người thấm đẫm nước mưa, sắc mặt tái nhợt, cô lo lắng nói: "Chị, chị vừa mới về à?"
"Ừ, phía trước còn vài bệnh nhân chưa đưa về kịp, chị về lấy ít thuốc rồi lại qua đó." Lan Hinh bất đắc dĩ nói: "Em mau về thay quần áo rồi nghỉ ngơi đi, chị đi trước đã nhé!" Lan Hinh nói rồi lúc quay đi bỗng lảo đảo một cái.
"Chị!" Thủy An Lạc chạy vội tới đưa tay ra đỡ lấy cánh tay của Lan Hinh.
"Không sao, chắc tại dầm mưa lâu quá nên hơi mệt thôi, em đi nghỉ đi." Lan Hinh nói rồi lại day day trán mình.
"Chị này, hay là để em đi đưa thuốc cho! Chị cứ nghỉ ngơi trước đi, nói cho em địa điểm là được." Thủy An Lạc đỡ Lan Hinh vào rồi cau mày nói.
"Không sao đâu." Lan Hinh được đỡ ngồi xuống, cô ta ngẩng lên nhìn Thủy An Lạc: "Em chuẩn bị cho chị một ít thuốc hạ sốt với thuốc đỏ trước để lát chị mang đi vậy.”
“Chị đã thế này rồi sao còn đi được nữa, để lát em mang qua đấy cho." Thủy An Lạc vừa nói vừa kéo mành lên: "Chị thay quần áo trước đi, em đi chuẩn bị thuốc."
Lan Hinh nhìn Thủy An Lạc bước ra ngoài, khóe miệng cô ta hơi nhếch lên thành một nụ cười thâm độc.
Bình luận facebook