Sở Lạc Nhất đi dạy, Cố Tử Thành ở nhà trông chừng Tiểu Quỷ Quỷ, giữa chừng anh bế Tiểu Quỷ Quỷ ra ngoài một chuyến, nhưng khi Sở Lạc Nhất đi dạy về thì anh đã quay lại rồi.
Những ngày tháng có ba và mẹ, người vui nhất là Tiểu Quỷ Quỷ, mà có vẻ như Cố Tử Thành không để tâm lắm đến chuyện này.
Ngược lại, Lương Tâm Khiết không ngừng gọi tới, chỉ là Cố Tĩ Thành không bao giờ bắt máy thôi.
Sau khi cuộc gọi lại được ngắt, Sở Lạc Nhất ngẩng đầu lên khỏi tập tranh, liếc nhìn Cố Tử Thành đang xem kênh truyền hình an ninh quân đội, “Anh không bắt máy thì ngắt đi, sao cứ để nó kêu mãi thế.” Kếu nhiều bực mình lắm, biết không hả?
Chiếc điều khiển tivi trong tay Cố Tử Thành bị Tiểu Quỷ Quỷ cướp mất. Anh cũng không định đòi lại mà nhìn về phía Sở Lạc Nhất, “Cúp máy luôn thì giống như nói với cô ta rằng anh cố ý không nhận cuộc gọi của cô ta còn gì, như thế này cô ta sẽ tưởng rằng anh có việc bận nên không nghe thấy, cứ để cô ta thấp thỏm đi.”
Sở Lạc Nhất: “...”
Hay quá nha anh Cố nhà tôi, nham hiểm quá đi mất!
Cố Tử Thành nói xong, cầm điện thoại lên chỉnh hẳn thành chế độ im lặng, như thế cho dù cô ta có gọi tới cũng không ảnh hưởng tới họ nữa.
Sở Lạc Nhất tiếp tục lặng lẽ xem tập tranh. Những người thơn thớt nói cười là những người không thể đắc tội được, nếu không, chẳng biết người ta sẽ trả thù thế nào đâu.
Tiểu Quỷ Qủy cướp được điều khiển tivi, ấn loạn xạ trên đó. Phát hiện chẳng có tác dụng gì, thằng bé đưa lại điều khiển cho ba, “Đổi, đổi...” Tiểu Quỷ Quỷ kêu lên, còn đá đá chân tay, tỏ ý rằng nhóc không muốn xem thứ nhàm chán này nữa.
Cố Tử Thành đưa tay xoa đầu con trai, không thích là tốt, anh thật sự sợ con trai sẽ đi theo con đường này.
Buổi chiều, cấp trên lại gọi điện thoại tới, nói rằng cách xử lý với vấn đề hiện tại của Cố Tử Thành là nghỉ phép giữ nguyên chức vụ, nói trắng ra là đình chỉ tất cả công việc hiện tại.
“Chủ yếu là có một số hình ảnh của cậu thật sự đã bị phát tán ra ngoài, quân đội không thể làm lơ. Dù sao chuyện này tôi cũng đã có lời với bên đó rồi, quyền quyết định cuối cùng của cuộc thi vẫn nằm trong tay cậu, nhưng đến bây giờ vẫn chưa tìm ra được điểm tệ hại nào của cô Lương Tâm Khiết kia.”
Cổ Tỉ Thành nghe câu nói của người ở đầu dây bên kia, tâm tình chẳng hề dao động. Nhìn con trai đang trèo lên đùi mình xem tivi, anh nghĩ một hồi rồi nói, “Tôi biết, vừa hay cũng có thể nghỉ ngơi.”
“Thằng nhóc hư đốn này, ai cho cậu nghỉ ngơi thật, cậu mau chóng thu phục cô gái kia đi.” Thủ trưởng ở bên kia nói to.
Cố Tử Thành khẽ nhíu mày, thu phục kiểu gì đây?
Lại dùng mỹ nhân kế một lần nữa thì anh chết chắc.
Cố Tử Thành cúp máy, nhìn về phía Sở Lạc Nhất đang nhìn anh, nghĩ ngợi một lúc rồi nói, “Chúng ta phải đi gặp Lương Tâm Khiết, có vài chuyện anh cần hỏi cô ta, em đi cùng anh.”
“Không đi.” Sở Lạc Nhất hừ một tiếng, tiếp tục cúi đầu vẽ tranh, “Họa tự mình gây ra, có khóc đến chết cũng phải tự giải quyết, biết chưa?”
Cố Tử Thành: “...”
“Em vừa bóp chết cơ hội thể hiện lòng trung thành của anh rồi đó, em có biết không?” Cố Tử Thành phẫn nộ nói, “Cơ hội tốt như thế, ông đây muốn cùng em show ân ái trước mặt người phụ nữ khác, em không đi để anh biểu diễn không có hiện vật à?”
“Ông đây?” Tiểu Quỷ Quỷ cười khanh khách học theo một câu.
Cố Tử Thành: “...”
Sở Lạc Nhất ngẩng đầu lên, trừng mắt hung dữ với anh, không biết con nhỏ ở đây phải dạy nói điều hay lẽ phải hả?
Cố Tử Thành bế con trai lên, ho nhẹ một tiếng, “Bé ngoan không được nói câu đấy đâu nhé.”
“Ba nói.” Tiểu Quỷ Quỷ tủi thân lắm, tại sao ba nhóc nói được mà nhóc không nói được.
Bình luận facebook