Bởi vì Kiều Vi Nhã tuyệt đối không hề biết rằng người đứng bên cạnh cô lúc này còn biết rõ từng chuyện của cô hơn cả cô.
Cho nên Sở Lạc Duy nổi giận, lúc Kiều Vi Nhã muốn ra khỏi thang máy thì kéo người trở lại, sau đó nhấn thang máy trở lên tầng chót.
“Cậu làm cái gì thế hả?” Kiểu Vị Nhã đột nhiên lớn tiếng nói.
Sở Lạc Duy mạnh mẽ đè người lên thang máy, nhìn cô bằng một ánh mắt âm trầm: “Rốt cuộc là làm sao vậy hả? Một tháng cậu tới kỳ hai lần, chẳng lẽ kỳ của cậu không đều sao?”
Kiều Vị Nhã sợ đến ngày người. Cô ấm thẩm tính toán một chút thì hình như anh nói đúng rồi!
“Cậu biến thái hả? Không dùng đi nhớ ngày của tôi làm gì?” Kiều Vi Nhã lớn tiếng mắng, thế nhưng nghĩ đến một người đàn ông còn nhớ rõ mấy chuyện đó của cô hơn cả cô, hơn nữa như vậy chứng tỏ rằng lần nào cô cũng có “cái đó” kịp thời là vì anh đã chuẩn bị chu đáo từ trước.
Người này tốt với mình đến mức không thể tốt hơn được nữa, giờ cô lại rảnh rỗi quá mà gây sự với người ta à?
Thang máy đi đến lầu cao nhất, Sở Lạc Duy mạnh mẽ kéo Kiều Vi Nhã ra ngoài.
Lúc này Kiều Vi Nhã bắt đầu thấy hơi tự trách, cho nên sau khi bị Sở Lạc Duy kéo ra ngoài thì vội vàng ôm lấy anh: “Cậu đang định giết người diệt khẩu đấy à? Tôi nói cho cậu biết, cậu chỉ có một người vợ này thôi đấy! Nếu như cậu giết tôi thì cậu sẽ thành góa phụ!”
Sở Lạc Duy dứt khoát ép cổ lên thành ban công, nói: “Mau nói thật đi! Nếu không tôi sẽ phải đi tìm một cô dâu mới đấy”
“Má nó, tôi biết ngay mà! Tôi biết ngay là Sở Lạc Duy cậu muốn như vậy mà, hơi quá đáng rồi đấy nhé!” Kiều Vi Nhã lớn tiếng kêu lên, bộ dạng hầm hè, hung hăng chỉ hận không thể cắn chết người trước mắt.
Sở Lạc Duy đanh mặt nhìn cô, không thể nhìn ra ẩn ý sâu trong đó.
Kiều Vi Nhã cũng không sợ anh, chỉ là kéo kéo quần áo của mình: “Đang có gió thu đấy, lạnh lắm, mau về thôi, về thôi.” Kiều Vi Nhã vừa nói vừa sung sướng nhảy chân sao rời đi, như thể chưa từng có bất cứ chuyện gì xảy ra.
Sở Lạc Duy nhíu chặt chân mày, anh không thể làm như không có chuyện gì được.
Kiều Vi Nhã như vậy chắc chắn là đang có chuyện gì giấu giếm anh. Sở Lạc Duy vẫn luôn tự tin rằng mình rất hiểu CÔ.
Còn về phần lý do là cái gì thì hiện tại cô không nói nhưng sớm muộn gì anh cũng biết.
Chuyện của Lương Tâm Khiết một khi đã bị tung ra thì quả nhiên chẳng còn ai nhớ đến chuyện của Cố Tỉ Thành nữa, mà chuyện này cũng khiến cho phía bên quân đội tìm được một lỗ hổng, giống như đã tìm được một lý do để định tội chết cho Lương Tâm Khiết.
Cho nên tối hôm đó Cố Tỉ Thành nhận được một cú điện thoại, nói chuyện này đã được khống chế nhưng vẫn chưa tìm được người tung ảnh ra ngoài.
Sau khi Cố Tỉ Thành cúp điện thoại liền muốn nói với Sở Lạc Nhất chuyện của Khương Miêu Miêu.
Sở Lạc Nhất cho con trai đi ngủ xong đi ra ngoài, nhìn thấy người đang đứng bên ban công liền tựa vào cửa phòng ngủ, sau đó mới nói: “Chuyện này vẫn chưa giải quyết được sao?”
“Vẫn còn sớm, Khương Miêu Miêu kia ngu như vậy mà có thể thi đậu vào Đại học Q chắc hẳn cũng không đần đến mức này đâu.” Cố Tỉ Thành quay đầu nhìn về phía Sở Lạc Nhất.
Sở Lạc Nhất hơi nhún vai, chuyện này cô cũng không biết quá rõ, bởi vì cô thực sự đoán không nổi con nhỏ dần độn kia sẽ làm ra chuyện gì.
“Thế mai là anh phải quay lại quân doanh rồi hả? Chẳng phải ngày kia sẽ là vòng loại đầu tiên sao?” Sở Lạc Nhất vẫn còn nhớ rất rõ chuyện này.
Cố Tỉ Thành nghe thấy cô nói vậy, giữa hai hàng lông mày ánh lên ý cười. Vậy ra đâu phải vì anh không quan tâm đến anh đầu cơ chứ?
Nhìn xem, vẫn còn nhớ rõ lịch làm việc của anh kia mà.
Cổ Tĩ Thành bước tới vò vò đầu cô: “So với chuyện này thì giờ chuyện anh để tâm hơn cả là đến bao giờ thì em mới có thể tha thứ cho anh được đây?”
Bình luận facebook