Không khí xung quanh Sở Lạc Duy rõ ràng đều mang hơi hướm tức giận.
Kiều Vi Nhã vô thức muốn chạy trốn, nơi này không thể ở lại lâu.
“Kiều Vị Nhã...”
“Có mặt!”
Kiều Vi Nhã vội vàng đáp lời, đang định chuồn xuống khỉ xe cũng phải dừng lại. Cô quay đầu cười ngớ ngẩn với Sở Lạc Duy đang phừng phừng lửa giận.
“Bip...”
Sở Lạc Duy đập mạnh vào vô lăng, khiến chiếc xe phát ra tiếng còi chói tai.
Kiều Vi Nhã cũng run rẩy theo, đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy Sở Lạc Duy tức giận.
Cho nên, Kiểu Vi Nhã sợ thật rồi.
Phải biết rằng, với những người muôn đời không tức giận, một khi tức giận sẽ kinh khủng tới mức nào, ít nhất sự kinh khủng ấy được thể hiện ở không khí hiện tại.
Cho nên, ngay đến hô hấp của Kiều Vị Nhã cũng nhẹ hơn vài phần, dường như chỉ cần có thở mạnh một cái thôi sẽ chấm lửa vào ngòi nổ của anh.
Sở Lạc Duy đập tay vào còi xe xong lại yên tĩnh hơn.
Trong xe im lặng đến mức chỉ có tiếng còi xe vọng lại cùng tiếng hô hấp khẽ khàng.
“Rốt cuộc cậu đang làm cái gì vậy hả? Đối với cậu, những tin đồn ấy quan trọng tới vậy sao?” Sở Lạc Duy gằn giọng hỏi.
Quan trọng đến mức... hơn cả anh.
“Đã làm việc thì phải yêu nghề yêu nghiệp chứ?” Kiều Vị Nhã lí nhí đáp lại, “Hơn nữa, tin tức nổ ra không biết chọn thời gian, tôi cũng đâu biết nó sẽ xuất hiện vào hôm nay?”
“Nói như vậy, chung quy vẫn là lỗi của tôi?” Sở Lạc Duy hỏi lại, sắc mặt càng lúc càng khó coi.
Kiều Vi Nhã hơi mím môi, sau đó ngẩng đầu nhìn về phía anh, “Trước kia cậu làm việc vào thứ bảy cũng đâu nghĩ tới tôi, bây giờ tôi ra ngoài vào thứ bảy thì đã sao?”
Kiều Vị Nhã nói vậy hoàn toàn vì lúc mới đến Sở Thị, Sở Lạc Duy và Sở Vi gần như biến thành hai kẻ đâm đầu vào công việc, đừng nói đến những ngày nghỉ lễ bình thường, đến cả cuối tuần mà hai người cũng bận như con quay.
Lúc đó, Kiều Vi Nhã quả thực không nói gì cả.
Cho nên bây giờ Kiều Vị Nhã đột nhiên nhắc tới, Sở Lạc Duy phải khựng lại.
“Lúc trước tôi ủng hộ công việc của cậu, sao cậu không cảm thấy ngại ngùng hay có lỗi, bây giờ tôi làm việc một ngày thì đã sao? Cậu có ý kiến đến mức ấy cơ à?” Kiều Vi Nhã nghiến răng nghiến lợi nói, nói rồi mở cửa xe định xuống.
Sở Lạc Duy nhanh tay nhanh mắt kéo cô lại, đóng cánh cửa bị cô mở ra, “Cậu đi đâu đấy?”
“Không muốn nhìn thấy cậu nữa.” Kiều Vi Nhã nói, đẩy mạnh ra, “Dù sao cậu cũng muốn tất cả mọi người thân phục cậu, bây giờ tôi làm trái ý cậu nên cậu không vui chứ gì?” Kiểu Vi Nhã nói, đột ngột cúi đầu cắn mạnh một cái lên cánh tay anh, “Giờ tôi không hề muốn trông thấy cậu chút nào hết.” Kiều Vị Nhã nhân lúc Sở Lạc Duy bị đau mà đẩy anh ra, nhanh chóng xuống xe rồi bỏ đi.
Sở Lạc Duy vội vàng mở cửa xe đuổi theo, “Tiểu Bất Điểm.” Chỉ tiếc rằng, khi Sở Lạc Duy đuổi theo đến ngã tư bên này, đèn tín hiệu đã chuyển đỏ, anh đành phải nhìn Tiểu Bất Điểm đi qua.
Sở Lạc Duy thầm mắng một tiếng, vội vàng quay lại lái xe đuổi theo hướng mà Kiều Vi Nhã bỏ đi.
Kiều Vi Nhã bắt được taxi ở giao lộ. Sau khi lên xe, cổ gọi thẳng cho Sở Lạc Nhất. Đầu dây bên kia còn chưa kịp nói gì, cô đã vào thẳng vấn đề, “Em muốn chia tay với anh trai chị, ngay bây giờ, luôn và lập tức!”
“Oa, anh trai chị định cầm tù em hả?” Sở Lạc Nhất hưng phấn hỏi lại.
Kiều Vị Nhã vô cùng bực bội, “Em không đùa với chị đâu, em chịu đựng đủ lắm rồi.”
“Vậy em chắc béo* rồi đây.” Sở Lạc Nhất tiếp tục tươi cười đáp trả, hai người này mà chia tay thì Thái Bình Dương cũng thành Himalaya mất.
*Trong tiếng Trung: “Chịu đủ rồi” đồng âm với “gầy đủ rồi.”
Truyện đang hot:
Tình Nhân Đẳng Cấp Thế Giới
Vợ Cũ Quay Lại: Tổng Tài Biết Sai
Cám ơn các bạn đọc đã ủng hộ
Top truyện hay nhất do độc giả bình chọn trên
Vietwriter.com
Bình luận facebook