Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 3641
Chuyện Sở Lạc Duy bị đuổi ra ngoài, ai ai cũng biết, thế nên cũng không thể tránh khỏi việc lại bị Sở Ninh Dực dè bỉu cho một trận.
Nhưng Sở Lạc Duy thật sự không biết mình đã sai ở đầu, có chuyện gì không phải nên nói ra để giải quyết hay sao? Chỉ biết giận dỗi như thế thì có tác dụng gì?
Thế cho nên Sở Lạc Duy vẫn cảm thấy trong chuyện này là Kiều Vi Nhã không đúng, vì rõ ràng chuyện có thể giải quyết nhưng cô lại cứ khăng khăng giữ cái thái độ đó.
Chuyện phát triển đến mức hiện tại, Sở Lạc Duy cũng bắt đầu thấy bực mình. Anh đã tới tìm cô nhiều lần đến vậy rồi, mặt mũi cũng đã gác sang một bên, sao cô vẫn cứ nổi điên nổi rổ lên như thế?
Lúc Sở Lạc Nhất nghe thấy Kiều Vi Nhã kể cho mình nghe chuyện này, thật sự muốn cười chết ngất, hai người này đang gây trò cười đấy hả?
[Bánh Bao Đậu là một tiên nữ: Triệu chứng rõ nhất của những tên mắc bệnh đàn ông.] [Tiểu Bất Điểm là nữ vương: Hờ hờ hờ, bảo em nói rõ cho cậu ta biết cậu ta sai ở đâu để cậu ta giải quyết chứ, sao cậu ta không lên trời luôn đi?]
[Bánh Bao Đậu là một tiên nữ: Ha ha ha, trong cuộc đời anh ấy không tồn tại mấy chữ “Không gì anh không giải quyết” được đâu.]
[Tiểu Bất Điểm là nữ vương: Ha... Còn để ý tới cậu ta một lần nữa, em theo họ cậu ta luôn.]
Sở Lạc Nhất trông thấy câu này xong lại càng cười sung sướng.
Cố Tỉ Thành dỗ con trai xong, lúc đi ra liếc mắt nhìn điện thoại của cô một cái, sau khi thấy tin nhắn liền nói: “Anh trai em chưa từng bị chèn ép bao giờ, tất cả mọi thứ đều nghĩ nó là lẽ tất nhiên rồi.”
Sở Lạc Nhất ngẩng lên lườm anh một cái, cười lạnh, sau đó lại nói chuyện với Kiều Vi Nhã tiếp.
Cố Tỉ Thành cũng không để tâm mà ra ngoài cửa thay giấy.
“Anh ra ngoài một chuyến, tối không cần đợi anh đầu” Cố Tỉ Thành nói xong đi luôn.
Sở Lạc Nhất chọc chọc cắm, nhìn theo bóng lưng của Cố Tỉ Thành.
Anh ra ngoài giờ này chắc chắn là có liên quan đến chuyện của Tống Kha.
Cố Tỉ Thành về phòng làm việc của mình, Doanh trưởng đã ở đó chờ sẵn. Người cùng đợi với anh ta là một Đoàn trưởng khác lần này cũng đi tập huấn với họ.
Cố Tỉ Thành bảo Doanh trưởng đợi một lát. Anh phải xử lý xong chuyện tập huấn lần này trước rồi mới có thể xử lý chuyện riêng được.
Cuộc tập huấn lần này chủ yếu là để chuẩn bị cho đợt đào thải thứ hai, lần đào thải thứ hai được xếp vào Tết dương, là một ngày tốt, nhưng đối với một số người mà nói thì tuyệt đối không phải là ngày tốt đẹp gì.
Thế nên kết quả khảo sát lần này còn khắt khe hơn những đợt tập huấn trước. Đoàn trưởng sàng lọc ra một bộ phận, còn phải để Cố Tỉ Thành xem qua một lượt rồi lại tiếp tục tuyển chọn.
Đến khi nói xong chuyện này, Cố Tỉ Thành mới bảo Đoàn trưởng rời đi, sau đó Doanh trưởng kia mới đứng dậy nói lại chuyện lần này cho Cố Tỉ Thành nghe.
Cố Tử Thanh nghe xong mới hỏi: “Ý của anh là, tiến của gã lấy từ một khoản tiền đen trước đây à?
“Đúng vậy, tôi còn cố tình nhìn số series của gã, vừa hay ba tháng trước tôi có tham gia vào một vụ án bắt cóc, khi ấy cha của người bị bắt cóc đã lấy khoản tiền này ra để chuộc lại con mình, lúc đó đã bắt được kẻ bắt cóc, nhưng tiền thì lại không thấy đâu”
Cố Tỉ Thành nghe xong, tay gõ nhịp lên mặt bàn, “Liệu có khả năng nào chỗ tiền này gã có được từ tay người khác không?”
“Không phủ định loại khả năng này Doanh Trưởng nói xong liền đặt tờ tiền mà sau đó anh ta đã lấy lại lên bàn, “Chúng ta có cần phải liên hệ với người tham gia vào vụ án lần trước không?”
“Chờ đến khi chắc chắn đã đi.” Cố Tỉ Thành nói xong lại nhìn tờ tiền kia, “Hy vọng không phải là gã.
Dù sao thì đó cũng là học trò của sư phụ, Cố Tỉ Thành không mong kẻ đó là gã ta.
Nhưng nếu như phải, anh cũng nhất định sẽ bắt kẻ đó đem ra trước pháp luật.