Tiểu Quỷ Quỷ toát ra khí thế “con đang rất giận, đừng trêu vào con.”
Cố Tỉ Thành và Sở Lạc Nhất đưa mắt nhìn nhau. Sở Lạc Nhất lại tươi cười tủm tỉm như đang xem kịch
hay.
Cố Tỉ Thành không nỡ làm gì vợ mình, chỉ biết qua đó xem xét con trai. Anh ngồi xổm xuống bên cạnh thằng bé, nói nhỏ, “Bảo bối, về nhà cùng ba được không con.”
“Hừ...” Tiểu Quỷ Quỷ lại nhích nhích mông, không muốn đối mặt với ba.
Cố Tỉ Thành, “...”
Con còn kiêu ngạo hơn cả mẹ con nữa đấy.
Cố Tỉ Thành thò tay ra chọt chẹt thằng bé, Tiểu Quỷ Quỷ lập tức né tránh, toàn thân mang vẻ ghét bỏ ba mình.
Chị gái kia và Sở Lạc Nhất đều bật cười thành tiếng, thằng nhóc này đáng yêu quá. Trên đời này, người dám đối đầu với Lữ đoàn trưởng Cố chắc cũng chỉ có thứ be bé xinh xinh này thôi.
Cố Tỉ Thành đưa tay bế nhóc lên, Tiểu Quỷ Quỷ vẫn còn vùng vẫy, còn luôn miệng kêu không cần ba xấu xa.
Sở Lạc Nhất hơi nhướng mày, cùng Cố Tỉ Thành bế Tiểu Quỷ Quỷ về nhà. Tiểu Quỷ Quỷ về đến nhà lập tức tụt xuống khỏi người ba nhóc, dựng biển “con rất ghét ba, đừng lại gần con” toàn thân.
Cố Tỉ Thành hơi bất đắc dĩ, anh nhìn vợ mình với ánh mắt cầu cứu.
Sở Lạc Nhất tươi cười ngồi trên sofa xem tivi, câu này của thằng bé không phải nói với cô, tự anh nói hôm nay sẽ chơi cùng con trai, liên quan gì đến cô đâu.
Vì thế, trong nhà xuất hiện cảnh tượng thế này, Tiểu Quỷ Quỷ ngồi bên cạnh mẹ xem tivi, xem cái gì nhóc cũng không biết.
Mà Cố Tỉ Thành cứ dỗ con trai mãi, tiếc rằng con trai lạnh lùng kiêu ngạo của anh cơ bản không thèm liếc anh một cái.
Thấm Tâm Viên, thành phố A.
Sở Ninh Dực vốn đang ngồi trên sofa đọc báo, nghe thấy tiếng con trai xuống nhà, lật tờ báo sang một trang khác, xem tiếp.
Sau khi xuống nhà, việc đầu tiên Sở Lạc Duy làm là vào phòng bếp bưng một cốc nước ra.
Sở Ninh Dực ngẩng đầu liếc mắt nhìn con trai, biểu đạt sự khinh thường trong ánh mắt, sau đó tiếp tục đọc báo.
Thời gian gần đây Sở Lạc Duy cũng quen với ánh mắt này rồi, cho nên anh không buồn để tâm, mà bước tới ngôi xuống vị trí đối diện, bật tivi lên.
Trên tivi đang phát tin tức gần đây có vài trang web nhỏ bị ép buộc đóng cửa, trong đó có một cái của Tổng Kha.
Về lý do đóng cửa trang web, ít nhiều gì cũng nhắc đến một chút, ví dụ như vì đưa tin không đúng sự thật tạo ra những ảnh hưởng xấu hay ví dụ như thủ tục chưa đầy đủ.
Lý do rất nhiều, luôn có một cái khiến người ta tin.
“Thế thôi là đủ rồi đấy, đến một cô gái cũng không giữ được, còn dám vác mặt về nhà ăn cơm.” Sở Ninh Dực vừa đọc báo vừa cất tiếng.
Sở Lạc Duy đang cầm điều khiển, nghe thấy vậy thì khựng lại. Anh ngẩng đầu lên nhìn ba mình.
Lúc này trong nhà chỉ còn hai ba con, bởi vì mẹ anh đã đi làm rồi.
“Một ông già dựa vào vợ và con mới có cơm ăn thì đừng nói gì nữa.” Sở Lạc Duy gay gắt đối chát lại.
Câu này, không sai chỗ nào cả.
Hiện tại người duy nhất không làm việc trong nhà này là Sở Ninh Dực.
Sở Ninh Dực chậm rãi ngẩng đầu lên, “Con phải gọi ba một tiếng Chủ tịch, bệnh viện hiện tại của mẹ con cũng là của ba đấy.”Ý của câu nói này rõ ràng là ba đang nuôi cả nhà đấy, bớt bớt cái miệng lại đi.
Cho nên, trận này Sở Lạc Duy thua rồi.
Thành công lớn nhất của đời người chính là nhìn người khác làm việc cho bạn, còn bạn thì hưởng thụ cuộc sống.
Sở Ninh Dực làm được điều này rồi.
“Con đi tìm Tiểu Bất Điểm.” Sở Lạc Duy bực bội đứng dậy đi ra ngoài.
Tờ báo trong tay Sở Ninh Dực hơi rung lên, anh xì một tiếng khinh thường, đoán chắc kiểu gì con trai cũng bị đuổi về cho xem.
Bình luận facebook