Vừa vặn đến mười một giờ, không phải là lúc đông người nhất, cho nên ít nhất bọn họ vẫn có thể vào phố ăn vặt.
Tiểu Quỷ Quỷ không giống như những đứa trẻ khác, thấy đồ ăn là mắt sáng lên. Cậu nhóc rất hoàn mỹ khi thừa kế cái tật xấu của ông ngoại mình - mắc bệnh sạch sẽ nghiêm trọng, bình thường những thứ ở bên ngoài chỉ cần cậu nhóc thấy không sạch sẽ thì sẽ không ăn.
Nhưng những nơi như phố ăn vặt, khó tránh khói có chỗ bẩn loạn.
Cho nên suốt dọc đường Tiểu Quỷ Quỷ chỉ tựa lên vai mẹ, mặt đầy vẻ “Con là ai, con đang ở đâu, con không thấy gì hết, các mẹ đừng đút cho con ăn” mà cự tuyệt.
Nhưng Kiều Vi Nhã lại ăn rất vui vẻ.
“Em thấy chỗ này cũng đâu có tệ, chí ít chờ lát nữa ra ngoài là có thể no bụng.” Kiều Vị Nhã vừa ăn vừa chụp ảnh đăng lên trạng thái wechat.
Triệu Hân Hân là người đầu tiên bày tỏ sự khinh bỉ với cô nàng, ngay cả Sư Niệm cũng nói cô nàng đang đâm đầu vào chỗ chết.
Kiều Vi Nhã không trả lời lại bọn họ, tiếp tục ăn.
Mà lúc này, người đàn ông đang ở trong phòng Tổng giám đốc tại tập đoàn Sở Thị, vì đã đặt theo dõi đặc biệt nên có thông báo luôn ngay khi có đăng ảnh lên.
Vừa mới mở ra, suýt nữa anh đã tức đến hộc máu.
Anh ở đây tức đến phát điện, còn cô lại đi chơi vui vẻ như vậy, sao có thể khiến anh không tức được.
Nhưng mà giờ cho dù anh có tác cũng chỉ có thể vô duyên vô cớ mà tức thôi.
Bởi vì, anh căn bản không bắt được cô.
***
Hai cô gái ra khỏi phố ăn vặt, Sở Lạc Nhất liền đi mua đồ ăn cho con trai.
“Con trai chị đúng là kén ăn.” Kiều Vị Nhã kết luận.
“Con chị như thế gọi là thích sạch sẽ.” Sở Lạc Nhất phản bác.
“Cung Xử Nữ à?”
Sở Lạc Nhất: “...”
Chờ Tiểu Quỷ Quỷ ăn xong, bọn họ mới tiếp tục đi dạo.
Đằng trước có một tiệm áo cưới, Kiều Vị Nhã muốn vào xem một chút.
“Không phải em đang cãi nhau với anh chị à? Còn xem cái này làm gì?” Sở Lạc Nhất ôm Tiểu Quỷ Quỷ bước vào theo.
Kiều Vi Nhã quay lại nhìn cô một cái, “Em xem một mình không được hả?”
“Được, đương nhiên là được, em xem đi.” Sở Lạc Nhất cười híp mắt nói, cô cũng chỉ đến thế mà thôi.
“Em nhớ hồi trước hình như chị cũng thiết kế áo cưới nhỉ?” Kiều Vị Nhã vừa nói vừa đi xem mấy bộ áo cưới theo sự hướng dẫn của nhân viên.
“Đấy là ông đầy tự thiết kế cho mình, cưng đừng có mà mơ tưởng nhiều.” Sở Lạc Nhất hừ một tiếng.
“Dù sao chị cũng đâu có mặc được, con đã có rồi, còn đòi hôn lễ gì nữa? Mơ mộng viển vông.” Kiều Vi Nhã chép miệng.
Sở Lạc Nhất cúi đầu nhìn con trai. Trong tay Tiểu Quỷ Quỷ vẫn còn cầm kẹo que, nhìn con làm gì.
Sở Lạc Nhất xoa xoa cái đầu nhỏ của cậu nhóc một cái, không có gì, chỉ là muốn nhìn con một cái thôi.
“Kỹ năng đính kèm phù rể nhí, em có không?” Sở Lạc Nhất hừ một tiếng, sau đó ngẩng đầu nhìn bộ áo cưới trên ma nơ canh, trong ánh mắt lại đầy vẻ ước ao, người kia, đến giờ còn chưa cầu hôn nữa, thật đáng giận.
“Đúng rồi, chụp ảnh cưới có thể chụp luôn ảnh gia đình.” Kiều Vi Nhã tiếp tục không nặng không nhẹ châm chọc một câu.
“Em cứ ghen tỵ đi, có muốn cũng không được.” Sở Lạc Nhất cười tít mắt mở miệng nói.
Kiều Vị Nhã ở một tiếng, tiếp tục xem áo cưới.
Sở Lạc Nhất hơi nghiêng đầu, đi theo Kiều Vị Nhã: “Em định kết hôn với lão anh chị đấy à?”
“Sai, chuyện kết hôn phải chuẩn bị rất lâu, em chỉ muốn xem trước một chút thôi, chỉ xem thôi.” Kiều Vị Nhã nói, quay lại nhìn Sở Lạc Nhất. “Em chỉ bảo chị cho xem bản thiết kế thôi chứ đâu phải sao chép của chị, có cần phải giấu kỹ như thế không?”
“Cút.” Sở Lạc Nhất cười mắng một tiếng, “Chị với em phong cách khác nhau, có cái gì hay mà xem?”
Chủ yếu là, váy của cô, chắc cả đời này cũng không dùng được, Cố Tỉ Thành bận rộn như vậy, làm sao có thời gian mà chuẩn bị chuyện hôn lễ.
Bình luận facebook