Gã này đang công khai khiêu khích bọn họ đấy à?
Sở Ninh Dực đứng ở cửa phòng thăm hỏi, một tay nắm lấy tay Thủy An Lạc, một tay buông bên người, không hề có chút thương hại nào với hai kẻ đang bị kìm kẹp hai bên kia.
Lâm Thiến Thần nhìn sự lạnh lùng trong mắt Sở Ninh Dực, và cả Thủy An Lạc đang đứng bên cạnh anh, tuy vết thương trên mặt Thủy An Lạc không nhiều nhưng là một bác sĩ, Lâm Thiến Thần có thể phỏng đoán được vết thương trên người Thủy An Lạc còn nhiều hơn vết thương trên mặt cô nhiều.
Lâm Thiến Thần bị bóp cổ nhưng suy nghĩ vẫn tỉnh táo, có kẻ muốn giết Thủy An Lạc, lại còn biết cô ta, nếu vậy chỉ có một người, đó chính là Lan Hinh.
Lâm Thiến Thần cười nhạt trong lòng, không ngờ Lan Hinh lại vứt mồi lửa này lên người mình.
"Tránh ra." Gã đàn ông kia quát lên, bước từng bước về phía cửa, nhưng Sở Ninh Dực trước sau vẫn đứng yên tại chỗ không động đậy.
"Tránh ra mau, nếu không tao sẽ bóp chết con đàn bà này." Gã nhìn Sở Ninh Dực, tức giận nói.
"Mày bóp chết cô ta thì có liên quan gì đến tao?" Sở Ninh Dực lạnh lùng đáp lại, không hề liếc Lâm Thiến Thần lấy một cái.
Thủy An Lạc ngẩng lên, một người đàn ông như vậy, đối với người anh để tâm thì yêu thương cưng chiều vô cùng, nhưng đối với người anh không để ý đến thì lại lạnh lùng đến thấu xương.
Lực đạo trên tay gã kia lại tăng thêm, sắc mặt Lâm Thiến Thần lập tức xuất hiện dấu hiệu xanh tím, như thể sẽ tắc thở ngay lập tức.
Thủy An Lạc siết chặt tay, lòng bàn tay đã có chút đau đớn, cô nhìn Lâm Thiến Thần nói: "Thực sự là cô?"
Khi hỏi câu này tay cô cũng đã hơi buông lỏng, tựa như đang chờ đợi một đáp án rất quan trọng đối với mình.
Lâm Thiến Thần bị gã kia siết cổ đến hít thở không thông, suy nghĩ cũng bắt đầu hỗn loạn, nhưng cô ta vẫn nghe thấy câu hỏi của Thủy An Lạc, khóe miệng thoáng nhếch lên mang theo một nụ cười lạnh: "Đáng tiếc là mày không chết!"
Giọng Lâm Thiến Thần khản đặc, tựa như ác ma đến từ địa ngục.
"Thủy An Lạc, một lần không được, còn có lần thứ hai, sớm muộn gì mày cũng sẽ chết thôi." Lâm Thiến Thần tiếp tục nói.
Tiếng thở dồn dập của Thủy An Lạc nặng dần, tựa như thất vọng đến cực hạn.
Vậy nên vào lúc gã đàn ông kia còn chưa kịp phản ứng lại, Thủy An Lạc đã lao đến tát cho cô ta một cái.
Tiếng bạt tai giòn giã vang lên trong phòng tiếp khách, Sở Ninh Dực hơi cúi đầu, nhìn Thủy An Lạc toàn thân đầy vẻ tức giận, anh hiểu đó là những sợ hãi cô đã đè nén sau khi trải qua cái chết, mà hiện giờ, cô chỉ muốn trả lại tất cả những nỗi sợ đó cho kẻ đã gây ra nó.
Lâm Thiến Thần vốn bị kẻ khác bóp cổ, lại bị Thủy An Lạc tát cho một cái khiến cho cô ta lệch vị trí, cổ bị siết càng mạnh hơn, cô ta ra sức há miệng như muốn hít thở một chút không khí.
Thủy An Lạc nhìn cô ta há miệng như một con cá sắp chết nhưng không tài nào sinh lòng thương hại được.
Cái tát kia của cô rất mạnh, không hề mang theo chút thương hại nào.
"Đừng sợ, tôi không hề muốn cứu cô ta đâu." Thủy An Lạc không buồn nhìn đến gã kia, chỉ lạnh lùng nhếch miệng, cô không nhân từ đến độ đi cứu một kẻ muốn giết mình đâu.
Gã kia nheo mắt nhìn Thủy An Lạc, không tiếp tục lùi lại phía sau nữa mà nhìn hai người như đang xem kịch vui.
"Tôi biết cô hận tôi, nhưng tôi không ngờ tới cô lại gây ra chuyện này, là một bác sĩ cứu người, vốn nên bảo vệ sinh mệnh người khác mà cô lại đi làm ra cái chuyện như vậy sao." Thủy An Lạc tức giận mở miệng nói.
Lâm Thiến Thần giờ như nỏ mạnh hết đà, chỉ có thể thở hổn hển mà không thể thốt ra bất cứ lời phản bác nào.
Cảnh sát xung quanh không thể ra tay. Sở Ninh Dực càng không định hành động gì, dường như anh đang chờ, chờ kẻ đang bị bóp lấy kia không thể hít thở nổi một chút không khí nào nữa.
Truyện đang hot:
Tình Nhân Đẳng Cấp Thế Giới
Vợ Cũ Quay Lại: Tổng Tài Biết Sai
Cám ơn các bạn đọc đã ủng hộ
Top truyện hay nhất do độc giả bình chọn trên
Vietwriter.com
Bình luận facebook