Thủy An Lạc đón lấy con trai, cúi xuống tì trán mình lên trán con, chơi với cu cậu. Sở Ninh Dực với tay lấy điện thoại xem tin nhắn trên wechat trước, sau đó mới đi đánh máy bản dự án quan trọng kia.
Nhưng anh còn chưa kịp làm thì đã nhận được điện thoại của An Phong Dương.
Sở Ninh Dực đưa tay gạt màn hình nhận cuộc gọi, dựa vào sofa nhìn hai mẹ con đang chơi với nhau, nhàn nhạt nói: "Sao thế?"
"Cậu đoán xem vừa rồi lúc tôi bảo người ta dự toán thử vốn đầu tư cho Viễn Tường đã phát hiện được ra chuyện gì nào?" An Phong Dương như thể vừa mới tìm ra lục địa mới, trong giọng nói tỏ rõ cả sự phấn khích.
Sở Ninh Dực hoàn toàn không có hứng thú với mấy chuyện anh đoán, tôi đoán này.
"Nói!" Chỉ đáp lại một chữ rõ ràng rành mạch,
An Phong Dương thầm xì một cái, sau đó mới nói, "Tôi phát hiện ra hơn mười năm trước Viễn Tường đã từng cải tổ lại một lần."
"Mười năm trước?" Sở Ninh Dực nói, nhìn về phía Thủy An Lạc, sau đó quay người đi lên phòng làm việc trên lầu.
"Đúng thế, mười năm trước người đứng đầu nhà họ Thủy là Thủy lão gia đã qua đời. Một năm sau khi ông ấy qua đời, Viễn Tường từng đứng trước nguy cơ phá sản một lần, nhưng mà theo những gì tôi điều tra được thì chính Thủy Mặc Vân đã thu hút đầu tư, thành công vực lại Viễn Tường."
Sau khi quay lại phòng làm việc, Sở Ninh Dực ngồi xuống ghế, khẽ gõ ngón tay lên mặt bàn.
"Thủy Mặc Vân là một nhân tài." Đáng tiếc bây giờ vẫn còn đang hôn mê bất tỉnh.
An Phong Dương cũng không phản bác lại câu này của anh, anh nói tiếp: "Nhưng kỳ quái ở chỗ, không thể tra ra được tin gì từ phía đầu tư cả, hơn nữa tôi đã cho người điều tra sổ sách của công ty Viễn Tường rồi, số tiền đầu tư đó được chuyển từ tài khoản cá nhân của Thủy Mặc Vân vào."
Đây mới là trọng điểm mà anh muốn nói với Sở Ninh Dực.
Những ngón tay đang gõ trên mặt bàn của Sở Ninh Dực thoáng khựng lại, một lúc sau anh mới lên tiếng, "Tôi biết rồi, lúc nào cải tổ tôi sẽ bảo bọn họ chú ý đến chuyện này."
Sở Ninh Dực nói rồi cúp điện thoại, có điều mười năm trước đúng là không phải mốc thời gian tốt đẹp gì.
Mười năm trước cũng chính là cơn ác mộng của anh.
Thủy An Lạc đùa với con trai xong ngẩng lên nhìn về phía Sở Ninh Dực đang đi xuống. Cô nghiêng nghiêng đầu hỏi anh, "Hôm nay em muốn đến bệnh viện một chuyến. Chắc là em có thể ra khỏi nhà đúng không?"
"Đến bệnh viện?" Sở Ninh Dực nhíu mày nói.
Thủy An Lạc cúi xuống, khẽ mím môi, trong lòng cô vẫn có một hoài nghi, nếu không đi gặp Viên Giai Di thì cô sẽ nghĩ mãi tới vấn đề đó mất.
"Ừm, đến bệnh viện." Thủy An Lạc nghiêm túc nói.
"Nếu em đến để gặp Viên Giai Di thì hoàn toàn không cần thiết đâu." Sở Ninh Dực thản nhiên nói.
"Tại sao? Em chỉ muốn biết rốt cuộc chuyện này có liên quan gì đến cô ta hay không thôi, có phải anh vẫn nghĩ cô ta vô tội đúng không, cho nên mới..."
"Vì cô ta đã ra viện từ sáng sớm nay rồi." Không đợi Thủy An Lạc nói xong, Sở Ninh Dực liền bước đến trước mặt cô, sau đó một tay chống xuống thành ghế đằng sau lưng Thủy An Lạc, trán anh gần như tì hẳn lên trán cô.
Ớ...
Thế nên cái người ta đang nói tới là chuyện này, còn cô thì lòng dạ hẹp hòi nhỏ nhen, xong lảm nhảm rõ nhiều thế kia hả, mất mặt quá đi!
"Có điều, lúc ghen trông em cũng đáng yêu lắm." Sở Ninh Dực nói rồi, tâm trạng vui vẻ cực kỳ, đưa tay lên vỗ vỗ đầu cô.
"Ha ha..." Tiểu Bảo Bối bị kẹp giữa daddy và mami, vì còn đang ôm bình sữa trong tay nên chỉ đập bồm bộp vào thân bình, cái chân nhỏ vẫn đá đá như thể đang nói: Mami ngốc quá đi.
Sở Ninh Dực đặt một nụ hôn lên trán cô, "Nếu muốn gặp cô ta, hôm nay anh sẽ hẹn cô ta tới công ty, vừa hay em có tới đi cùng anh tới luôn."
Hơn nữa quả thật hôm nay anh cũng có chuyện muốn nói với Viên Giai Di.
<!--Nhóm dịch: Mèo Xinh-->
Bình luận facebook