Phong Phong đang định nói gì đó, nhưng trong laptop bỗng truyền ra tiếng có tin nhắn.
Anh ta quay về phía bàn làm việc của mình rồi mở hộp thư ra, sau đó thì thấy được email là Sở Ninh Dực gửi cho mình.
Cái mail này không dài, đại ý cũng chỉ có ba điều, Phong Phong híp mắt nhìn hàng chữ trên màn hình, trong lòng không khỏi thầm mặc niệm cho Lan Hinh, lần này cô ả chọc phải người không nên chọc rồi.
Sau khi đọc xong Phong Phong liền xóa luôn cái mail đó đi. Anh ta đứng dậy vơ lấy chiếc áo rồi đi ra ngoài: "Đi thôi, tôi đưa em đến bệnh viện lấy đồ, tiện đường thì diễn một vở kịch hay nào!"
Kiều Nhã Nguyễn từ chối theo phản xạ, nhưng người đã bị Phong Phong kéo đi mất rồi.
"Này, anh làm gì thế hả?" Kiều Nhã Nguyễn tức giận nói.
Phong Phong kéo cô nàng xuống lầu, lực tay lớn đến nỗi Kiều Nhã Nguyễn không thể nào tránh thoát.
"Đi giúp cái cô bạn thân ngu đần của em bắt hung thủ mà em không muốn làm sao?" Phong Phong vừa dứt lời thì bước chân đột ngột dừng lại. Kiều Nhã Nguyễn không phản ứng kịp liền đập cả người vào lưng anh ta.
Kiều Nhã Nguyễn khẽ kêu đau một tiếng rồi đưa tay che lại cái mũi của mình, nhìn anh ta với ánh mắt tò mò.
Giúp Thủy An Lạc bắt hung thủ?
Hung thủ gì cơ?
"Ý anh là?" Kiều Nhã Nguyễn còn chưa nói hết lời thì chợt nghĩ đến chuyện Sở Ninh Dực không cho Thủy An Lạc gọi điện báo bình an cho mình, vậy nên khi Phong Phong lại tiếp tục kéo cô đi thì Kiều Nhã Nguyễn cũng không tiếp tục giãy giụa mà nhanh chóng đi theo anh ta đi xuống lầu.
Trên sân thượng yên tĩnh, ngón tay thon dài của một người đàn ông đang gõ nhịp nhàng trên bàn phím, chỉ chốc lát sau anh ta đặt máy tính xuống rồi đứng dậy nhìn phong cảnh phía ngoài.
Khu resort này có một bãi cỏ rất rộng, phía sau sát biển, còn có hồ bơi riêng biệt, được lắp đặt các trò chơi và máy móc thư giãn đầy đủ tiện nghi. Đây là hạng mục đầu tư từ hai năm trước của anh, vì cái gì thì giờ cũng quên mất rồi.
Sau lễ cắt băng, nhóm du khách đầu tiên đã đến, lúc này khu resort có vẻ náo nhiệt hơn một chút.
Thím Vu và Thủy An Lạc mang Tiểu Bảo Bối ra bãi cỏ chơi đùa, vì sau khi ngủ trưa dậy thì thằng bé cứ hô hào nhất quyết đòi ra ngoài chơi. Thế là ba người ra ngoài chơi còn để anh ở lại phòng làm việc của mình.
Sở Ninh Dực quay đầu nhìn chiếc máy tính đã được khép lại của mình, thay vì ngồi chờ chết không bằng anh chủ động bức ép cô ta phải ra mặt thì hơn.
Bất luận có thế nào, anh cũng phải giải quyết chuyện này xong trước khi họ trở về.
"Sở Ninh Dực, Sở Ninh Dực..."
Lúc Sở Ninh Dực đang nhìn máy tính thì đột nhiên nghe tiếng gọi từ phía bên ngoài. Anh quay đầu nhìn lại thì vừa hay trông thấy Thủy An Lạc đang nhảy nhót quơ quơ tay với mình.
Khóe miệng của Sở Ninh Dực hơi cong lên lộ ra một nụ cười dịu dàng.
"Sở Ninh Dực, anh xong việc chưa?" Thủy An Lạc đứng trước của sổ hô lớn hỏi.
Sở Ninh Dực nhoài ra lan can nhìn cô gái đang vui đùa ở phía dưới, có điều lần nào cô cũng gọi cả họ cả tên anh ra, nghe chẳng hay ho tí nào.
Thím Vu đang đi dạo với Tiểu Bảo Bối. Bà ngẩng đầu nhìn về phía hai người họ một cái, lập tức thầm kêu ui chao một tiếng trong bụng. Sau đó bà vội vội vàng vàng lôi di động ra rồi cười híp mắt sung sướng chụp hình.
Người đàn ông cao lớn đẹp trai đứng dựa vào lan can phía trên, cô gái đứng bên nở nụ cười tươi rói nhìn anh, bức ảnh này mà không chụp lại làm kỷ niệm thì quả thật quá có lỗi với chính bản thân bà quá đi mất.
Thím Vu chụp xong liền ngồi xổm xuống giơ di động cho Tiểu Bảo Bối xem: "Tiểu thiếu gia, mau nhìn xem đây là ai nào?"
Tiểu Bảo Bối chớp chớp mắt, bắp chân treo dưới xe tập đi đá đá, hai cái tay nhỏ vươn ra túm lấy di động khiến thím Vu cuống cuồng thu di động lại.
"A~ a~" Tiểu Bảo Bối vươn cái tay nhỏ xíu ngẳn ngủn muốn đòi di động. Cái ảnh đó nhóc còn lâu mới thèm quan tâm, nhóc chỉ muốn chơi cái thứ đang phát sáng kia thôi.
Thím Vu sợ Tiểu Bảo Bối lỡ tay bấm xóa mất tấm hình của bà cho nên vội vàng tắt di động đi rồi mới đưa cho Tiểu Bảo Bối cầm chơi: "Tiểu thiếu gia, trong cái di động này toàn là hình của ba mẹ tiểu thiếu gia đấy, không được làm mất đâu đấy."
<!--Nhóm dịch: Mèo Xinh-->
Bình luận facebook