Đầu tư?
Không cần hoàn lại?
Cái khỉ gió gì thế hả?
Thủy An Lạc đang nằm trên giường, vất vả lắm mới bò dậy được thì lại nghe thấy những lời này.
Vợ tôi?
Chẳng phải là mình đấy sao?
Thủy An Lạc ngoảnh lại mờ mịt nhìn bóng lưng của Sở Ninh Dực.
Còn chưa kịp hiểu gì thì đã nghe thấy An phong Dương đứng bên cạnh khẽ chửi thầm một tiếng.
Thủy An Lạc run lên một cái: "Anh Xinh Trai à, anh sao thế?"
"Người đàn ông của em mưu mô thật đấy!" Không ngờ anh có thể lợi dụng chuyện này để giải quyết dứt khoát luôn vấn đề đầu tư của Viễn Tường, đã thế còn chẳng cần động đến một cắc nào của Sở Thị nữa chứ.
Ấy vậy mà An Phong Dương anh lại chẳng hề hay biết chút gì về cái kế hoạch này cả.
Thủy An Lạc gãi gãi đầu, không may cào phải vết thương liền không nhịn được mà hít vào một hơi: "Anh Xinh Trai, anh đang nói gì đấy?"
"Ngoan, cứ làm con thỏ trong sáng của em đi, đừng có học theo sự nham hiểm của gã đàn ông nhà em!" An Phong Dương trìu mến xoa đầu Thủy An Lạc.
Lan gia không ở trong nước, nhưng thế lực của Lan gia cũng không yếu kém gì so với Sở gia, vốn An Phong Dương còn đang nghĩ không thể tống Lan Hinh vào tù được, bởi vì Lan gia chắc chắn không cho phép chuyện đó xảy ra. Đây là một vấn đề nan giải, nhưng không ngờ cái tên gian trá kia đã sớm liệu được từ trước rồi.
Một hòn đá trúng hai con chim, vừa giải quyết được Lan Hinh lại vừa giải quyết luôn được vấn đề vốn đầu từ của Viễn Tường.
Quả nhiên anh vẫn còn ngây thơ quá, bàn về mấy chiêu trò thâm sâu này thì ai dám tranh danh hiệu với Sở Đại chứ?
Sở Ninh Dực trả lại di động cho anh chàng vệ sĩ đẹp trai kia, sau đó lại nhìn về phía Lan Hinh đang xám nghoét mặt mày: "Mong là cô sẽ cảm thấy vui vẻ với chuyến về nước lần này. Nhưng nếu còn lần sau thì tôi nghĩ kể cả ba cô có bỏ ra năm trăm triệu cũng không ngăn cản được quyết tâm muốn lấy mạng cô của tôi đâu!" Sở Ninh Dực thấp giọng nói bên tai Lan Hinh.
Trước mắt anh không muốn kết thù với Lan gia, hơn nữa đây là cơ hội tốt nhất để có thể giải quyết vấn đề của Viễn Tường. Thời gian cá cược giữa anh và mẹ anh cũng sắp hết hạn rồi, vì cô ngốc nhà anh mà anh đành chấp nhận cuộc làm ăn này thôi.
Cả người Lan Hinh run rẩy kịch liệt. Cô ta nhìn Sở Ninh Dực với ánh mắt bàng hoàng không thể tin nổi: "Đồ ác quỷ!"
"Cô không phải người đầu tiên nói như vậy đâu." Sở Ninh Dực dứt lời liền quay người lại nhìn cô ta bằng một ánh mắt khinh thường.
Lan Hinh được các vệ sĩ đưa đi. Cô ta căm hận nhìn Thủy An Lạc khiến cô khẽ run lên một cái, ê, người làm những việc bất nghĩa đó là chính cô đấy nhé!
Có điều lúc ra tới cửa, Lan Hinh không ngờ lại trông thấy người đàn ông vẫn luôn đứng dựa tường nghịch bật lửa của mình.
Bước chân của cô ta hơi ngừng lại một chút, toàn thân cô ta bị cơn đau xâm chiếm như thể bị ai đó xé nát con tim.
"Tại sao?" Cô ta cất giọng khàn khàn hỏi.
Ánh sáng màu xanh nhạt của ngọn lửa ánh vào đôi mắt của Mặc Lộ Túc, anh đã biết hết mọi chuyện xảy ra trong đó.
Mặc Lộ Túc từ từ ngẩng đầu lên. Anh lạnh lùng nhìn Lan Hinh, không ban phát cho cô ta chút hơi ấm nào cả, như thể đang nói, tất cả những chuyện này đều là do cô ta tự mình chuốc lấy.
"Tôi đã từng nói, đừng đụng vào Thủy An Lạc!" Đó là người mà anh muốn bảo vệ cả cuộc đời này.
Cả người Lan Hinh cứng đờ, trong đôi mắt xanh nhạt mang theo nỗi đau vô tận: "Kể cả là vậy thì cô ta cũng sẽ không yêu anh, vì có một người đàn ông luôn dùng mọi tâm cơ của mình để ở bên vì cô ta mà làm mọi chuyện, và anh ta ghê gớm hơn anh nhiều."
Sau khi Lan Hinh bị đưa đi, căn phòng bệnh lại chìm vào yên tĩnh như trước.
Sở Ninh Dực cũng chẳng vội gì, anh nhìn Kiều Tuệ Hòa rồi không nhanh không chậm lên tiếng: "Sự thật chứng minh, người cháu xem trọng xuất sắc hơn người bà xem trọng nhiều."
Kiều Tuệ Hòa giận dữ trừng Sở Ninh Dực một cái, cuối cùng bà nhìn thẳng vào Thủy An Lạc: "Cứ thả người muốn giết cô đi như thế mà cô cũng đồng ý à?"
Thủy An Lạc sửng sốt, cái gì cơ? Thả Lan Hinh đi á?
Rõ ràng đầu óc Thủy An Lạc vẫn còn ở tình trạng trên mây chưa về kịp, thế nên cô ngẩng lên nhìn Sở Ninh Dực với ánh mắt khó hiểu, như muốn hỏi anh: Sao lại thả mất rồi?
Bình luận facebook