Provence, được gọi là nơi có nụ cười ấm áp nhất.
Trạm đầu tiên, thị trấn Luberon.
Thị trấn Luberon không có nơi nào nổi tiếng, bởi vì chỗ nào của nó cũng nổi tiếng.
Nhất là địa điểm bọn họ đang đứng lúc này, cánh đồng hoa oải hương của tu viện núi Luberon.
Đập vào tầm mắt là một màu tím rung động lòng người, khoang mũi ngập tràn hương thơm.
Thủy An Lạc đứng giữa cánh đồng hoa oải hương, hít một hơi thật sâu, cảm nhận hương thơm trong không khí.
Không hiểu sao, cô lại nghĩ tới thành phố A đầy khói bụi!
Thủy An Lạc run lên, cô đúng là điên rồi, thôi thà tận hưởng cảnh đẹp của nơi này còn hơn.
Vì chuyến đi này, Thủy An Lạc đã cố tình mua một chiếc váy dài màu tím, vừa hay có thể nổi bật giữa biển hoa oải hương nơi đây.
Tiểu Bảo Bối mặc một chiếc quần yếm màu trắng, và một chiếc áo sơ mi cùng màu, áo sơ mi giống hệt kiểu của Sở Ninh Dực, trên đầu còn đội một chiếc mũ hải quân vô cùng đẹp trai, lúc này cậu nhóc đang thích chí ngồi trong xe, được ba mình đẩy đi xung quang thưởng thức cảnh đẹp.
Sở Ninh Dực mặc áo sơ mi trắng, quần dài trắng, hiếm khi thấy anh không phải gò mình trong bộ âu phục thẳng thớm.
Thủy An Lạc cầm máy ảnh đi phía trước, thỉnh thoảng quay lại chụp ảnh cho hai người, không thì lại chụp phong cảnh.
Sở Ninh Dực đẩy Tiểu Bảo Bối, không buồn để ý đến cô nàng đang thích chí vui chơi đến phát cuồng phía trước.
"Anh Sở, anh Sở, nhìn em này." Thủy An Lạc gọi lớn, còn giơ máy ảnh trong tay lên, cái máy tự điều chỉnh tiêu cự này là do Sở tổng tốn cả đống tiền mua cho cô đấy.
Bởi vì Sở tổng nói: Tin em, thà anh tin máy móc còn hơn.
Sở Ninh Dực nhìn ra xa, Tiểu Bảo Bối cũng nhìn theo ba mình.
Tách tách...
Thủy An Lạc chụp lại cảnh hai cha con đứng giữa biển hoa, sau đó tựa như dâng bảo vật trong tay chạy tới: "Thế nào, anh thấy thế nào, có phải em chụp đẹp lắm đúng không."
Sở Ninh Dực cúi đầu nhìn, không phát biểu ý kiến.
"A~ a~" Tiểu Bảo Bối vươn tay kéo váy mẹ, không thể chỉ cho mỗi ba xem được, phải cho con xem với chứ.
"Chờ đã, để mẹ gửi cho mẹ nuôi con đã." Thủy An Lạc nói xong, chỉnh một lúc lại khó hiểu ngẩng đầu lên, "Cái này gửi thế nào đây?"
Sở Ninh Dực bất đắc dĩ nhìn cô vợ ngốc nhà mình, cầm máy ảnh giúp cô tìm chỗ gửi đi, "Sao không có ảnh của em?"
"Lão Phật Gia bảo đã nhìn em suốt ba năm trời đến phát ngán lên rồi, cô ấy ghét bỏ em." Thủy An Lạc bĩu môi nói, sau đó tìm hai tấm ảnh hai cha con siêu đẹp trai gửi đi.
Sở Ninh Dực thấy cô gửi xong, vươn tay cầm lấy máy ảnh, "Đi chơi đi, đừng làm hỏng máy ảnh."
Thủy An Lạc hơi nghiêng đầu, dù sao ảnh cũng đã gửi rồi, cô đã hoàn thành nhiệm vụ, có thể yên tâm đi chơi được rồi.
Lúc này bên chỗ Kiều Nhã Nguyễn đang là buổi tối, cô đang ngồi ở cuối lớp gật gù chờ Phong Phong tan lớp.
"Ting..."
Tin nhắn wechat.
Kiều Nhã Nguyễn vươn tay ra lấy di động, mở ra quả nhiên nhìn thấy tin Thủy An Lạc gửi tới, mắt chỉ còn thiếu nước bắn tim chíu chíu nữa thôi, mẹ ơi, đây mới là cha con chứ, đáng yêu chết đi được.
Kiều Nhã Nguyễn nhìn nhìn, cầm di động cúi người ra khỏi phòng học.
Phong Phong đang giảng PPT, thấy cái mặt đầy vẻ mê đắm của cô sau khi nhận được tin nhắn liền đen mặt, một người đẹp trai như anh đứng trước mặt cô cũng chưa thấy cô mê mẩn như thế bao giờ. Anh vì cô mà chạy đến chỗ này dạy học, thế mà cô lại vẫn vứt anh ra sau đầu như thế à.
Kiều Nhã Nguyễn vừa ra ngoài liền gọi điện cho Thủy An Lạc.
Thủy An Lạc đang hái hoa oải hương, thấy điện thoại của Kiều Nhã Nguyễn thì cúp máy rồi gọi lại cho cô nàng, "Sao hả, đẹp không, đẹp không, sau này mày có thể cùng..." Thủy An Lạc đang nói dở bỗng dừng lại.
Bình luận facebook