Thủy An Lạc đưa tay sờ lên mặt mình, một lát sau mới nói: "Tôi nghĩ kỹ rồi, nếu cứ để Viễn Tường trong tay ông ta thì sớm muốn gì cũng sẽ bị hủy hoại bởi Thủy An Kiều thôi, không bằng anh cứ thu mua nó đi."
Đúng như Kiều Nhã Nguyễn từng nói, Sở Ninh Dực thu mua thì tương lai vẫn sẽ về tay Tiểu Bảo Bối nhà cô. Cô là cháu gái duy nhất của ông nội, cho nên Bảo bối cũng là người thừa kế hợp pháp.
Sở Ninh Dực ngẩng đầu nhìn Thủy An Lạc, dường như muốn tìm thấy điều gì đó khác trên mặt cô.
"Thủy An Lạc, cô xem tôi là cái gì? Lúc không muốn thì bất chấp mọi thứ để ngăn không cho tôi làm, bây giờ nghĩ thông rồi lại tới tìm tôi! Nghĩ tôi là cái công tắc cô muốn bật muốn tắt lúc nào cũng được chắc?" Giọng nói của Sở Ninh Dực kèm theo vài phần khó chịu.
Thủy An Lạc hơi run lên, quả nhiên ban nãy não Sở Ninh Dực bị úng nước nên mới bảo vệ cô, còn đây mới là cái tên Sở Ninh Dực lúc bình thường này.
Một Sở Ninh Dực chỉ biết bắt nạt cô.
"Nhưng chẳng phải chính anh là người nói thế sao?" Thủy An Lạc cắn răng nói, cô chỉ muốn bày tỏ ý kiến của mình lần nữa thôi mà.
Sở Ninh Dực nhìn Thủy An Lạc đang tủi thân một lượt: "Tôi nói này, cô là cái bánh bao bị nhúng nước* đấy à? Cái khí thế lúc đánh đập Thủy An Kiều đâu rồi?"
*Bánh bao bị nhúng nước sẽ mềm mủn ra, thường dùng để áp chỉ những người yếu đuối không có chính kiến.
Thủy An Lạc không nhịn được trợn mắt, bà đây dám đánh Thủy An Kiều nhưng bà đây dám đập Sở Ninh Dực chắc? Bà đây có điên méo đâu.
"Tôi phải về đây! Bảo Bảo còn đang chờ tôi về." Thủy An Lạc buồn bực nói.
"Thủy An Lạc, nếu cô hủy tờ giấy ly hôn kia đi... có lẽ, tôi có thể giúp cô lấy lại Viễn Tường." Sở Ninh Dực hời hợt nói.
Thủy An Lạc mới bước được hai bước lập tức quay đầu nhìn lại: "Đừng có mơ."
Đấy chính là sự đảm bảo cuối cùng để cô có thể giữ được con trai, còn lâu cô mới hủy.
Sở Ninh Dực cau mày, bộ dạng này của Thủy An Lạc đúng là cực kỳ muốn đánh đòn. Trước mặt người ngoài thì chỉ biết làm bánh bao nhúng nước, trước mặt anh lại thành con sư tử xù lông.
"Cô giữ lại nó thì có tác dụng gì?" Sở Ninh Dực cau mày gầm nhẹ.
"Thế anh muốn nó làm gì? Sở Ninh Dực, tôi nói cho anh biết, anh đừng mơ tới việc cướp mất con trai tôi! Bằng không tôi sẽ cắn chết anh đấy!" Thủy An Lạc hầm hè uy hiếp xong liền quay người đi thẳng.
Sở Ninh Dực cau mày nhìn bóng lưng của cô, lông mày càng nhíu chặt.
***
Lúc chú Sở bước vào phòng bệnh thì chỉ thấy Sở Ninh Dực đang cau chặt hai hàng lông mày: "Đồ của Thủy tiểu thư đều ở nhà, thiếu gia chỉ cần đi lấy là được mà."
Sở Ninh Dực lắc đầu, anh muốn Thủy An Lạc tự tay hủy bản thỏa thuận anh chưa từng thấy đã ký tên kia.
"Đưa cô ấy về đi." Sở Ninh Dực nói rồi nằm xuống giường, bị cô nhóc ấy cắn chết chắc cũng không phải là một sự lựa chọn tồi đâu nhỉ.
***
Lúc Thủy An Lạc đang chờ xe thì thấy chú Sở đi ra, ông mỉm cười nói: "Thủy tiểu thư, để tôi đưa cô về."
"Không cần đâu ạ." Thủy An Lạc thấy xe bus tới liền chạy thẳng lên xe: "Chú cứ quay lại chăm sóc cho Sở Ninh Dực đi ạ."
Chú Sở còn không kịp nói gì thì xe bus đã lăn bánh.
Thủy An Lạc lên xe rồi tìm một chỗ trống ngồi xuống, ngồi bên cạnh cô là một người đàn ông đội mũ lưỡi trai mặc một cây đen. Thủy An Lạc đánh giá người kia một lượt, xác định người này đúng là bị điên, sau đó mới cúi đầu xem đồng hồ trên tay mình, lúc này không biết con trai cô đã dậy chưa nữa.
"Chị dâu, chúng ta lại gặp nhau rồi." Người đội mũ lưỡi trai bên cạnh đột nhiên nói.
Thủy An Lạc hơi run lên rồi quay phắt sang bên cạnh, người kia khẽ ngẩng đầu lên.
Đây không phải là siêu sao Phong Phong thì còn là ai được nữa?
"Phong..."
"Suỵt!!!" Phong Phong vội vàng đưa tay bịt miệng Thủy An Lạc lại.
"Đừng có gọi, khó khăn lắm anh đây mới có cơ hội trải nghiệm cuộc sống bình thường một chút đấy."
Truyện đang hot:
Tình Nhân Đẳng Cấp Thế Giới
Vợ Cũ Quay Lại: Tổng Tài Biết Sai
Cám ơn các bạn đọc đã ủng hộ
Top truyện hay nhất do độc giả bình chọn trên
Vietwriter.com
Bình luận facebook