Thủy An Lạc lại bị thương, lần này thì ngay cả Hà Tiêu nhiên cũng không nhìn nổi nữa rồi. Thế nên sau hôm Thủy An Lạc về nhà, sau khi Sở Ninh Dực đi làm, Hà Tiêu Nhiên lại tới tận nhà.
Thủy An Lạc đang nằm trên giường chơi đùa với Tiểu Bảo Bối. Dạo gần đây Tiểu Bảo Bối đang tập đứng nên lúc nào cũng hứng chí lắm. Thủy An Lạc ngồi trên giường đỡ nhóc, sau đó cẩn thận từ từ buông nhóc ra.
Chắc tại đệm trên giường mềm quá nên Tiểu Bảo Bối còn chưa kịp đứng vững thì đã nện cả cái bàn tọa xuống giường, nhưng mà hình như nhóc con này lại càng quyết tâm hơn, một lần không được thì hai lần, không vội vàng hấp tấp nữa, cứ từ từ tập đi tập lại thôi.
Thủy An Lạc không nhịn được mà thở dài, cái tính tình này y hệt ba của nó mà.
Cuối cùng, Tiểu Bảo Bối tập mất cả sáng cũng đứng được khoảng ba giây, còn là đứng ở trên giường nữa đấy.
"Giỏi quá, cho mẹ thơm thơm cái nào!" Thủy An Lạc hôn chụt một cái thật mạnh lên khuôn mặt bánh bao nhỏ nhắn của nhóc. Tiểu Bảo Bối cười khanh khách, hai cái tay nhỏ xíu cứ quệt quệt lên cái đầu đổ đầy mồ hôi, con cũng mệt lắm rồi.
Thủy An Lạc với lấy cái khăn lau trán cho cu cậu, sau đó lại cầm lấy bình nước ở trên bàn đặt vào miệng con trai. Tiểu Bảo Bối lập tức ôm lấy bình sữa rồi thỏa mãn vừa đá đá chân nhỏ vừa uống nước.
Thủy An Lạc đang cúi đầu lau mồ hôi cho bé thì cửa phòng bỗng bị ai đó bị mở ra. Lúc cô ngẩng lên thì giật mình đến nỗi suýt nữa thì quẳng cả cái khăn trong tay đi luôn.
Thím Vu đứng sau Hà Tiêu Nhiên vẫn cố gắng ra hiệu bằng tay cho cô, nhưng chuỗi động tác kia quá huyền bí cho nên Thủy An Lạc chẳng hiểu mô tê gì cả.
Có lẽ vì Thủy An Lạc nhìn quá chăm chú, cho nên Hà Tiêu Nhiên không nhịn được mà cau mày quay phắt lại. Thím Vu lập tức khôi phục lại dáng vẻ bình thường. Tốc độ của thím Vu khiến trong đầu của Thủy An Lạc hiện ra bốn chữ: Nhìn thế đủ rồi.
Hà Tiêu Nhiên cau mày nhìn thím Vu rồi mới đi đến mép giường, sau đó lại cúi đầu nhìn cái chân đang quấn băng gạc của Thủy An Lạc.
"Đá vào xe nên bị à?"
Chán ghét!
Thủy An Lạc có thể cảm nhận được là mẹ chồng trước của cô cảm thấy ghét bỏ cô rồi.
"Dù cô nhỏ tuổi hơn Sở Ninh Dực, nhưng dù sao thì cũng đã làm mẹ rồi, cô nói xem mỗi khi làm việc gì liệu cô có thể dùng cái đầu để nghĩ trước không hả, với cái dáng vẻ này của cô thì sau này làm sao có thể giúp Ninh Dực nó có chỗ đứng trên thương trường được, vị trí hiện giờ của nó, sau này không thể thiếu..."
Tằng tằng...
Thủy An Lạc nghe đến nổ đom đóm mắt, cái miệng của mẹ chồng cô có thể so với súng tiểu liên được luôn, lợi hại ghê.
Thủy An Lạc tốt tính liền ngoan ngoan cúi đầu nghe mẹ chồng mắng.
"Thế nên chờ lần này sau khi vết thương của cô lành lại, tôi sẽ sắp xếp người tới dạy cô một ít phép tắc và lễ nghi."
Đây mới là mục đích chính.
"Cái gì cơ ạ?" Đại não đang bay lơ lủng của Thủy An Lạc bị một câu nói cuối cùng của mẹ chồng kéo về nhập xác.
Học lễ nghi?
Đây cũng đâu phải thâm cung cổ đại đâu mà học mấy thứ này chứ, trước đây mẹ cô cũng đâu có bắt cô học ba cái thứ này đâu hả?
"Sao, cô nghĩ họa cô gây ra còn chưa đủ nhiều hả? Cô thử tự nhìn xem, vì cô mà Ninh Dực phải bỏ lỡ bao nhiêu công việc rồi, đã hai mươi mấy tuổi đầu rồi, sao lại vẫn..."
"Phu nhân, thiếu phu nhân vẫn còn nhỏ mà." Thím Vu nhịn không được đành mở lời can ngăn.
"Còn cả thím nữa đấy, tôi bảo thím tới đây chỉ để chăm sóc đứa nhỏ thôi à? Đứa lớn thì cứ mặc kệ như thế hả?"
"Cháu học, cháu học mà!" Thủy An Lạc vừa thấy thím Vu cũng bị mắng liền vội vàng nói. Thím Vu là người chiều cô nhất, hơn nữa bà cũng giúp đỡ cô rất nhiều, nếu thím Vu đi mất thì cô nhất định sẽ không thể thích ứng được.
Hà Tiêu Nhiên bắn tằng tằng như súng liên thanh xong rồi đi mất, bỏ lại Thủy An Lạc với thím Vu ngơ ngác liếc mắt nhìn nhau.
Xem ra cuộc sống trong tương lai của cô không được yên ổn rồi.
"Mẹ con đâu có bắt con học lễ nghi gì đâu." Thủy An Lạc buồn bực lên tiếng. Mặc dù Viễn Tường không lớn bằng Sở Thị, nhưng có nói thế nào thì cũng được xem là một trong những gia đình danh giá của thành phố A, thế mà từ bé đến giờ mẹ cô cũng có bao giờ bắt cô phải học mấy cái phép tắc, lễ nghi này đâu.
Bình luận facebook