Thủy An Lạc ôm một bụng tò mò để Sở Ninh Dực bế rời khỏi bệnh viện.
Nhưng rốt cuộc là sai ở đâu đây?
Lúc hai người họ về đến nhà thì Tiểu Bảo Bối vẫn chưa ngủ. Nhóc con đang ngồi đàng hoàng trên sofa, cái đầu nhỏ còn đang nhìn về phía phòng tắm.
Thủy An Lạc với Sở Ninh Dực hơi sững ra.
“Thím Vu? Thím Vu?” Sở Ninh Dực trầm giọng lên tiếng gọi.
“Ma ma~ ma ma~” Tiểu Bảo Bối lập tức bò về phía mami nhà mình, bàn tay nhỏ xíu còn chỉ chỉ về phía phòng tắm, chân mày nhỏ nhắn xoắn tít vào nhau cứ như thể sắp khóc đến nơi rồi.
Thủy An Lạc bế Tiểu Bảo Bối đứng dậy rồi quay sang nhìn Sở Ninh Dực. Chẳng bao lâu sau bọn họ liền thấy thím Vu ôm bụng đi ra khỏi phòng tắm.
“Thím Vu, thím không sao đấy chứ?” Thủy An Lạc giật mình, vội hỏi.
“Không sao, chỉ là đau bụng chút thôi.” Sắc mặt thím Vu tái nhợt, ngay cả giọng nói cũng trở nên thều thà thều thào.
“Thím đã uống thuốc chưa? Cháu nhớ là trong nhà còn thuốc viêm dạ dày đấy!” Thủy An Lạc vừa nói vừa khom lưng xuống lấy hộp thuốc ở dưới bàn trà ra. Sau đó cô quay đầu nhìn ai đó vẫn đứng sau lưng mình thì không nhịn được lên tiếng: “Anh zai, anh muốn làm thần giữ cửa đấy à? Đi rót nước đi!”
Anh?
Đi rót nước!
Sở Ninh Dực nhìn Thủy An Lạc với ánh mắt nguy hiểm.
Thím Vu cũng giật cả mình. Bà ở Sở gia bao nhiêu năm nay, chưa từng thấy chủ đi phục vụ người hầu bao giờ đâu.
“Không cần không cần đâu. Tôi tự vào bếp lấy nước uống thuốc được mà!” Thím Vu run lẩy bẩy lên tiếng trả lời.
Thủy An Lạc cười híp mắt nhìn Sở Ninh Dực: “Hay là để em đi nhé?”
“Ngồi yên!” Sở Ninh Dực hung hăng trừng mắt nhìn Thủy An Lạc một cái, sau đó mới xoay người đi thẳng vào bếp.
Thím Vu nửa nằm nửa ngồi trên ghế sofa rồi nhìn chằm chằm Thủy An Lạc, sau đó lại lia mắt nhìn thiếu gia nhà mình. Thiếu phu nhân quả nhiên chính là một nửa còn lại trong cuộc đời này của thiếu gia mà.
Thím Vu uống thuốc xong, Thủy An Lạc liền để bà đi nghỉ ngơi trước. Tiểu Bảo Bối vẫn giữ bộ dạng buồn thỉu buồn thiu như cũ, chắc vì nhóc thấy thím Vu không thoải mái cho nên mới không vui như vậy.
Dẫu sao ai đối tốt với Tiểu Bảo Bối thì cu cậu đều biết cả mà.
Sở Ninh Dực nhìn thím Vu ôm bụng đi vào thì chân mày của anh càng nhíu chặt: “Nếu thím Vu đi nghỉ rồi thì ai tắm cho con?” Quan trọng nhất là nửa đêm còn phải thay bỉm một lần cho con trai nữa. Đây là chuyện mà Sở Ninh Dực không thể nào chấp nhận nổi.
“Em tắm!” Thủy An Lạc vừa nói vừa bế con trai đứng dậy, sau đó vịn cầu thang nhảy nhảy lên tầng.
Cô đâu dám đề nghị Sở Ninh Dực làm việc này cơ chứ, để anh làm thì đó không gọi là tắm, mà là làm thịt dê xiên que. Kiểu gì anh cũng tóm đầu thằng bé nhúng vào nước “giũ giũ”, có con nhà ai mà bị tắm như thế không hả?
Sở Ninh Dực cau mày bước tới ôm lấy Tiểu Bảo Bối, sau đó dùng một tay đỡ lấy cánh tay của cô: “Chân em mấy ngày này không được để dính nước.”
“Em tắm cho nó chứ có phải tắm cho em đâu!” Thủy An Lạc vừa nói vừa nhảy lò cò lên bậc thang cuối cùng. Mấy hôm nay chân mới lên da non, cô đang ngứa phát điên lên đây.
Về đến phòng Thủy An Lạc, Sở Ninh Dực đặt Tiểu Bảo Bối lên giường rồi kéo tay ai kia đang định nhào vào phòng tắm. Anh trầm giọng nói: “Để anh đi lấy nước cho con.”
Thủy An Lạc hơi nhíu mày, cô cúi đầu nhìn con trai đang nằm trên giường: “Ba con đi lấy nước tắm cho con kìa, ngay cả mẹ cũng không có kiểu đãi ngộ này đâu nhé.”
“A~” Tiểu Bảo Bối chớp chớp mắt, hoàn toàn chẳng hiểu mami đang nói cái gì cả.
Thủy An Lạc bế Tiểu Bảo Bối lên rồi nhảy lò cò vào. Sở Ninh Dực đang xả nước vào cái bồn tắm nhỏ của con trai, tay áo sơ mi nghiêm chỉnh đã được xắn lên quá nửa, hai nút áo phía trên cũng bị mở bung ra để lộ làn da có màu sắc mê người của Sở Ninh Dực.
Sở Ninh Dực vừa xả nước vừa thử nhiệt độ, không còn thấy dáng vẻ kiêu ngạo của anh đâu nữa, chỉ thấy anh đang dịu dàng, chăm chú lấy nước tắm cho con trai thôi.
Bình luận facebook